Mặc Tu Trần nhìn chằm chằm cô với ảnh mắt sắc bén, lời anh nói ra bá đạo, không cho phép Ôn Nhiên làm trái lại: “Nếu không quên vậy thì đi thôi.”
Ôn Nhiên nhíu mày thật chặt, theo bản năng lên tiếng giải thích: “Chở một chút nữa được không? Em chỉ mới gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu và chị Lý mà thôi, hai người ấy đang trên đường chạy tới bệnh viện, nếu bây giờ em rời khỏi đây thì không ổn lắm.”
“Ừ, được!”
Đổi diện với đôi mắt trong veo và ngấn nước của cô, Mặc Tu Trần nhận ra rằng anh không thể từ chối yêu cầu của cô. Anh mím môi mỏng, lạnh giọng nói: “Em cứ chờ ở đây đi, anh sẽ bảo vú Trương nấu chút canh mang tới đây. Lát nữa đến phòng làm việc của Cố Khải tim anh hoặc gọi điện cho anh.”
Sau khi Mặc Tu Trần nói xong thì xoay người rời khỏi đó.
Ôn Noãn muốn nói không cần phải làm phiền vủ Trương, thế nhưng anh đi quả nhanh, căn bản không cho cô bất ki cơ hội nào để từ chối. Cô cau mày, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận.
Bạch Tiểu Tiểu và Lý Thiến đồng thời chạy tới bệnh viên, hai người cùng nhau lên lầu.
“Nhiên Nhiên, không phải cậu nói anh Cẩm vùa tỉnh lại sao? Sao cậu không bên trong chăm sóc anh ấy mà lại đứng ở ngoài đây?”
Bạch Tiểu Tiểu mừng rỡ lên tiếng hỏi, Lý Thiến cũng mim cười nhìn cô.
Chân mày và khóe mắt Ôn Nhiên cũng hiện lên vẻ vui mừng, muốn giấu cũng không giấu được. Khi nghe nhắc tới anh, có nhanh chóng trở nên vui vẻ, nhanh nhẹn nói: “Đúng thế, anh trai tới thật sự đã tinh lại rồi. Thể nhưng anh ấy bảo rằng anh ấy hơi mệt nên muốn ngủ một lát vì thế tới mới ra đây.”
Nụ cười trên mặt Bạch Tiểu Tiều được thay thế bằng vẻ ảo não: “Ôi, xem ra tớ và chị Lý đến trễ rồi. Nếu anh Cầm đã ngủ rồi thi chúng ta không nên vào làm phiền anh ấy. Bây giờ tới sẽ gọi điện thoại cho mẹ tớ liền, bào bà ấy mau nấu chút canh mang vào cho anh Cẩm ăn tối.”
Lý Thiếu cười nói: “Hay để chị gọi cho lão Trần để anh ấy gửi một chút đồ ăn từ khách sạn tới đây.”
“Không, không cần đâu. Vừa rồi Mặc Tu Trần đã gọi điện thoại bảo vú Trương nấu canh mang tới đây rồi. Tiểu Tiểu, chị Lý, không làm phiền hai người đầu.”
Bạch Tiểu Tiểu nghe thấy thế thì trên mặt lại hiện lên nụ cười, hơn nữa còn có chút mập mờ, lên tiếng trêu choc cô: “Nhiên Nhiên, Mặc Tu Trần nhà cậu càng ngày càng đối xử tốt với cậu. Có phải sau này cái gì cậu cũng nghe lời anh ấy không?”
Ôn Nhiên nhìn cô ấy một cái, nhẹ giọng nói: “Anh tớ có thể tỉnh lại cũng là nhờ vào anh ấy đấy.”
“Ây, tớ không hiểu chỗ này nhé. Nhiên Nhiên, việc anh Cảm có thể tinh lại có công lao gi của Mặc Tu Trần chứ? Không phải cậu mê muội anh ấy quả mức nên thấy anh ấy vạn năng đấy chứ?”
“Này! Đừng đánh thức anh tớ!”
Ngón trỏ của Ôn Nhiên đặt lên mép làm động tác im lặng, sau đó lại nhìn về phía phòng bệnh. Tiếp theo cô kể cho Bạch Tiểu Tiểu và Lý Thiên nghe những lời mà ban nãy Mặc Tu Trần đã nói với anh trai cô.
Lý Thiến cười nói: “Đương nhiên, không loại trừ khả năng này. Anh trai của em tỉnh lại ngay khi bị kích thích. Dù sao có thể tỉnh lại cũng là chuyện tốt rồi. Những chuyện khác không quan trọng. Em cũng dừng vi chuyện đó mà trách móc Mặc Tu Trần nữa. ”
Nhắc tới Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên lại nghĩ tới chuyện tối nay phải đến nhà họ Mặc dùng cơm. Cô nhìn Lý Thiến và Bạch Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, chị Lý, tối nay có ai rành thay em ở lại đây chăm sóc anh trai em một chút không? Hôm nay là sinh nhật của Mặc Tu Trần, hai ngày trước anh ấy đã đồng ý với bố anh ấy sẽ về nhà ăn cơm rồi.”
“Tớ sẽ ở lại đây. Dù sao thi mấy ngày này tớ cũng không bận lắm.”
Bạch Tiểu Tiểu xung phong nhận viện, cô ấy cũng muốn tìm chút chuyện để làm.
“Được rồi, nếu Tiểu Tiểu đã nguyện ý ở lại đây thi chị cũng không tranh giành với Tiều Tiểu đâu.”
Lý Thiến nói xong, sau đó xoay người nói với Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, nếu em phải đến nhà họ Mặc ăn cơm thì mau đi đi. Đừng để Mặc Tu Trần chờ lâu.”
Ôn Nhiên gật đầu, sau đó nói cảm ơn với Bạch Tiểu Tiểu và Lý Thiến, sau đó mới rời khỏi đây
“Tại sao?”
Ôn Nhiên khó hiểu nhìn Mặc Tu Trần. Sau khi cô đến phòng làm việc của Cố Khải, thi anh lại nói tối nay không thể về nhà họ Mặc ăn cơm được.
Để cô ấy ở