Lý Thiến bĩu môi, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, em nghĩ nhiều rồi. Theo quan điểm của chị, Chu Minh Phú hắn là lương tâm cắn rứt, tai nạn xe hơi giết chết ông Ôn và bà Ôn, khiến cậu Ôn bất tỉnh, nhất định là không chối bỏ được quan hệ với Chu Minh Phú. Trước đây ông ta cho rằng em là người đơn giản và dễ đối phó, bây giờ cậu Ôn đã tỉnh lại, ông ta hoảng sợ mới bị tai nạn xe hơi, ông ta trốn ở nhà nghỉ ngơi là để tìm ra cách đối phó đó.”
Nhắc đến ba mẹ đã khuất, Ôn Nhiên lại thấy đau đớn, đôi mắt ửng hồng hằn lên sự căm thù: “Lúc trước cảnh sát gọi cho em nói người sửa xe của ba em đã chết, manh mối cũng bị phá từ đó. Mặc dù chúng ta biết Chu Minh Phú không thoát khỏi có liên quan, nhưng không có bằng chứng, cũng không thể làm gì ông ta.”
“Nhiên Nhiên, những hành động khác của Chu Minh Phú trong những ngày này là bằng chứng tốt nhất. Đợi cậu Ôn trở về, anh ấy nhất định có thể tìm ra bằng chứng cho thấy Chu Minh Phú đã giết ông Ôn và bà Ôn.”
Ôn Cẩm hơn Ôn Nhiên năm tuổi, ngay từ năm năm trước, anh ấy đã tham gia vào tất cả các quyết định lớn của Ôn thị. Nếu vụ tai nạn đó không xảy ra, Ôn Hồng Duệ sẽ giao nhà máy cho Ôn Cẩm, ông ấy sẽ đưa vợ đi nghỉ mát.
Theo quan điểm của Lý Thiến, chỉ cần Ôn Cẩm bình an vô sự, thì Ôn thị tuyệt đối sẽ an toàn.
Mặc dù Ôn Nhiên thông minh, mấy ngày này cũng quản lý Ôn thị tốt, nhưng cô vẫn còn trẻ, thiếu kinh nghiệm thương mại, nếu không có sự trợ giúp của Mặc Tu Trần thì sẽ rất nguy hiểm khi chống lại con cáo già đầy mưu mô như Chu Minh Phú.
“Ừ, anh trai em tỉnh rồi, em không sợ gì cả.”
Vẻ lạnh lùng trong mắt Ôn Nhiên rút đi như thủy triều, thay vào đó là từng tầng tầng lớp lớp ấm áp cùng nụ cười nhỏ, khoảnh khắc anh trai tỉnh lại, cô cảm thấy tràn đầy quyền lực, không còn lo lắng và sợ hãi.
***
Cùng lúc đó, Mặc Tu Trần nhận được cuộc gọi từ Ôn Cẩm.
Anh biết Ôn Cẩm sớm muộn gì cũng sẽ tìm anh, nhưng không ngờ lại sớm như vậy. Anh ấy mới tình lại có ba ngày, đã nóng lòng muốn nói chuyện với anh.
Anh ấy hỏi qua điện thoại, “Cậu Mặc, anh có thể đến bệnh viện không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Mặc Tu Trần híp mắt, cười đáp: “Được, sau khi tan làm tôi sẽ cùng Ôn Nhiên đến thăm anh.”
“Bây giờ đi, tôi muốn nói chuyện với một mình anh.”
Giọng của Ôn Cẩm mang theo một chút nghiêm túc truyền đến.
Nửa giờ sau, Mặc Tu Trần lái xe đến bệnh viện, tình cờ gặp Cố Khải đem theo nhân viên y tế đợi một bệnh nhân đang trên đường đến bệnh viện, nhìn thấy anh, Cố Khải ngạc nhiên hỏi: “Tu Trần, cậu đến bệnh viện vào lúc này làm gì thế?”
“Anh vợ gọi điện thoại, nói có chuyện muốn nói với tôi.”
Mặc Tu Trần nhướng mày, thản nhiên nói.
Cố Khải im lặng một lúc, mãi sau mới phản ứng lại, anh vợ mà anh đang nói đến chính là Ôn Cẩm, anh ta cười vẫy tay với anh: “Anh vợ gọi thì cậu đi nhanh đi, đến muộn lại không hài lòng với cậu đâu đó.”
Mặc Tu Trần cong môi phản bác: “Anh ta hài lòng hay không cũng không thể thay đổi được bất kỳ chuyện gì đã thành thật.”
Anh biết Ôn Cẩm tìm anh đến là muốn nói gì, nhưng đó là vì anh ấy cảm thấy anh là người “không thể giao hợp, sẽ hại em gái của anh ấy cả đời, Ôn Cẩm nghĩ mình đã tỉnh lại sẽ thay đổi mối quan hệ của anh và Ôn Nhiên, vậy thì anh ấy đã đề cao bản thân quá rồi.
Trong phòng tràn ngập mùi nước khử trùng, Ôn Cẩm mặc áo bệnh viện màu lam, lười biếng dựa vào đầu giường, nếu không phải trán được quấn vải lụa, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt ôn hoà. Thực sự không thể nhìn ra anh ấy là một bệnh nhân đã hôn mê nửa tháng mới tỉnh dậy.
Mặc Tu Trần mở cửa phòng bệnh, không vào ngay mà đứng ở cửa, híp mắt nhìn người đàn ông ở trên giường.
Cùng lúc đó, Ôn Cẩm cũng đang nhìn anh, từ lúc