Trong mắt Mặc Tu Trần nhìn thấy biểu cảm phong phú của cô thay đổi, giọng điệu chắc chắn hỏi.
Ôn Nhiên chớp chớp mắt, cười khan một tiếng nói: “Cái đó, cái đó, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh, để cho tôi đi vệ sinh trước!”
Cô im lặng, vùng vẫy thoát ra.
“Lúc em đi tắm đã đi vệ sinh rồi.”
Mặc Tu Trần đè mạnh lên vai cô, lật người đè cô xuống dưới người anh.
“Mặc Tu Trần!”
Ôn Nhiên kêu lên, hai mắt hoảng sợ nhìn anh.
Mặc Tu Trần cố ý hạ thấp thắt lưng của mình, để cho người phụ nữ ở dưới thân anh cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, thân thể mềm mại ở dưới thân anh đột nhiên cứng ngắc, động cũng không dám động.
“Đừng lo lắng, đêm nay anh sẽ không làm gì em.
Cảm giác được người ở dưới cứng lại, nhìn không dám chớp mắt, lòng Mặc Tu Trần mềm nhũn, không chịu nổi đi trêu chọc cô nữa, sau đó bình tĩnh lại.
Trái tim thắt lại của Ôn Nhiên vừa mới thả lỏng, anh lại nói thêm: “Anh sẽ cho em thêm một tuần để chuẩn bị, đủ chưa?”
Ôn Nhiên đỏ mặt xấu hổ, cô nên trả lời như thế nào đây? Cô không phải loại con gái đặc biệt cởi mở, kết quả là cô và Mặc Tử Hiên đã hẹn hò được ba tháng, cũng chỉ có nắm tay, thậm chí hôn cũng không có.
Mặc dù biết nếu không phải phương diện đó của Mặc Tu Trần bị bệnh, cô sớm đã không còn trinh trắng rồi, nghĩa vụ vợ chồng phải hoàn thành, nhưng điều này không khỏi khiến cô lo lắng.
“Vừa nãy trên đường trở về, em không phải có chuyện muốn nói với anh sao, chuyện gì vậy?”
Mặc Tu Trần đợi một hồi, thấy cô đỏ mặt, môi rung động, nhưng anh không đợi được câu trả lời là đủ, liền chủ động đổi chủ đề.
“Anh để tôi ngồi dậy trước rồi nói được không?”
Chủ đề thay đổi, Ôn Nhiên như sống lại. Chỉ là, bị anh đè lên thế này, lại cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, đầu cô rối rắm, căn bản không thể nói chuyện với anh được.
Ý nghĩ lóe lên dưới mắt Mặc Tu Trần, tư thế mập mờ của anh với cô thật ra không tốt cho bản thân anh. Trước đây, với tính cách tự cao tự đại, khi đối mặt với Ôn Nhiên, anh luôn dễ dàng tan rã.
Ngay cả một nụ hôn, một cái ôm hay bất kỳ hành động nào của cô cũng có thể khiến tâm trí anh gọn sóng. Trong thời gian này, anh nghiêm trọng cảm thấy bản thân anh dục/cầu/bất mãn.*
*Dục cầu bất mãn: ham muốn khó thể lấp đầy, muốn được nhiều hơn.
Anh kéo cô đứng dậy, dựa lưng vào giường, đưa tay lấy cốc nước ở trên bàn cạnh giường uống một ngụm, hơi nóng trong người vì cô mà dịu đi một chút, giọng anh không giống như lúc nãy mà khàn khàn nhẹ giọng nói, trầm thấp tràn ra môi mỏng: “Em nói đi!”
Ôn Nhiên lúc này mới bình tĩnh lại nhịp tim lộn xộn của mình, hai má ửng hồng bị ánh sáng pha lê chiếu vào, như mỹ ngọc làm người khác động tâm.
“Thứ năm này tôi phải đến thành phố F công tác, thứ sáu này có một hội chợ thương mại dược phẩm diễn ra.”
“Chỉ thế thôi?”
Mặc Tu Trần cười toe toét, anh còn nghĩ đó là một việc nghiêm trọng, có một nhà máy dược phẩm thuộc tập đoàn MS, anh cũng biết về hội chợ thương mại dược phẩm vào thứ 6 này, Hạo Phong sẽ tham gia.
Về phần anh, anh không thể đi được, dự án thương mại mới bắt đầu, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm, thời gian tới anh sẽ rất bận rộn.
“Ừ.”
Ôn Nhiên gật đầu, vừa rồi trên đường về, cô liền muốn nói với anh, nhưng anh lại nói về nhà rồi nói tiếp.
“Em đi công tác mấy ngày, là một mình em đi à?”
“Không phải một mình tôi, anh trai tôi bảo tôi đưa chị Lý và hai người khác đi cùng. Chiều nay Chu Minh Phú bị tai nạn ô tô, các năm trước đều là ông ta đi cùng. Năm nay ông ta không đi được, ông ta nói để Chu Lâm đi cùng tôi.”
Không biết từ bao giờ cô đã hoàn toàn tin tưởng Mặc Tu Trần,