Anh mắt của Mặc Tu Trần thâm thúy chăm chú nhìn vào màn hình máy tính xách tay: “Bởi vì chưa điều tra ra, nên tôi cần phải đến đó một chuyển. Nếu ở thành phố F có người cố tình muốn làm hại Ôn Nhiên, tối qua người đó đã lừa cô ấy, khó bảo đảm người đó không sử dụng thủ đoạn khác.”
“Vậy khi nào thì cậu quay lại, không phải cậu muốn lại thành phố F vài ngày, chờ đến khi ngày hội thương mại dược phẩm kết thúc chứ? Công trình của dự án này phải làm sao, một mình tôi không làm được đâu.”
Nhìn thấy anh kiên định nhìn mình, trái tim Đàm Mục rét lạnh, kinh hãi lắc đầu.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để trở lại vào ngày mai.”
Mặc Tu Trần suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định, anh muốn đến xem mới yên tâm được. Dựa theo hiểu biết của anh mấy ngày nay về Ôn Nhiên, chắc chắn cô sẽ không nói với Ôn Cẩm về chuyện tối hôm qua.
Cuộc điều tra vẫn chưa có kết quả, không đến thành phố F, trong lòng anh vẫn luôn bất an.
“Được rồi, vậy thì tối nay tôi sẽ tăng ca một mình.”
Mặc dù Đàm Mục là bất đắc dĩ, nhưng anh ấy cũng biết không ai có thể thay đổi những gì Mặc Tu Trần đã quyết định, sự cố chấp của anh đối với Ôn Nhiên, thật sự khiến anh ấy cảm thấy không thể nói lý.
Chỉ dựa vào một cảm giác, anh tin Ôn Nhiên chính là đứa bé gái năm đó, anh không chỉ làm mọi cách để phủ nhận ‘Trình Giai’ mà anh ấy đã tìm thấy, anh còn cố gắng bằng mọi cách chứng minh trực giác của mình là đúng, tên này, tẩu hoả nhập ma rồi.
“Lát nữa đặt vé cho tôi, đặt vé 6 giờ 30 chiều.”
Sau khi Mặc Tu Trần nói xong, anh cầm đũa gắp đồ ăn đưa vào miệng, mười ngón tay mảnh khảnh lại gõ vào bàn phím.
“Biết rồi!”
Đàm Mục liếc anh một cái, cầm lấy đĩa tôm chỉ lột đầu, thô lỗ nhét vào trong miệng, trút hết những điều không vui lên đĩa tôm.
***
Lạc Hạo Phong rất tận tâm trở thành vệ sĩ cả một ngày.
Vì buổi sáng xảy ra chuyện ngoài ý muốn ‘hôn’ đó, cả ngày Bạch Tiểu Tiểu không cho anh sắc mặt tốt, Lạc Hạo Phong không quan tâm, vẫn mỉm cười, mặc dù anh nói chuyện ngoài ý muốn ‘hôn’ đó là nụ hôn đầu của anh. Nhưng trong thực tế, đối với anh nó là chuyện bình thường.
Buổi tối, sau khi kết thúc công việc, một người phụ trách tổ chức đã mời đi ăn tối, có một số nhà sản xuất khác, Lạc Hạo Phong cũng được mời, Ôn Nhiên cùng với Lý Thiến và Bạch Tiểu Tiểu.
Trong bữa tối, điện thoại của Ôn Nhiên vang lên, đó là số của Mặc Tu Trần.
Trong phòng riêng có quá nhiều người, nên cô do dự, nói với mọi người, rồi lấy điện thoại di động ra ngoài nghe điện thoại.
“Nhiên Nhiên, tớ đi cùng cậu.”
Bạch Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh Ôn Nhiên, nhìn thấy số người gọi, nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, cô ấy không yên tâm đứng lên đi theo cô.
“U!”
Ôn Nhiên biết sự lo lắng của cô ấy, cười gật đầu, hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng riêng, nhìn Ôn Nhiên trả lời điện thoại, thật sự là Mặc Tu Trần.
Bạch Tiểu Tiểu, cái bóng đèn này rất biết điều tránh đi, tìm cớ nói: “Tớ đi vệ sinh.”
Ôn Nhiên không để ý đến nụ cười ám muội của cô ấy, vẫy tay ra hiệu bảo cô ấy đi nhanh lên, bên tai tràn ngập tiếng ồn ào, nghe thấy giống như ở phòng chờ của sân bay.
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Giọng nói trầm thấp, từ tính của Mặc Tu Trần truyền đến qua sóng điện thoại, Ôn Nhiên nói ra vị trí của cô, nghĩ đến điều gì đó, cô buột miệng hỏi: “Anh đến thành phố F à?”
“Em có hoan nghênh không?”
Giọng nói với nụ cười nhàn nhạt của Mặc Tu Trần thật hấp dẫn, như thể đang nói bên tai cô.
Đột nhiên trái tim Ôn Nhiên run lên!
Nhưng đôi mắt của cô kinh ngạc mở to, vừa rồi cô chỉ đoán mò, không ngờ anh thật sự đến thành phố F. Kinh ngạc qua đi, trong lòng dâng lên một nỗi êm ái nhẹ nhàng, giống như cảm động, lại giống như vui mừng.
Lúc bắt đầu dự án cao ốc Thương Mậu, anh nói khoảng thời gian này sẽ rất bận, nhưng hiện tại, anh vì cô mà lại đến thành phố F.
Muộn như vậy