Editor: Gió
Beta: Đá bào+Người bí ẩn cute
—
Kỳ nghỉ tết dương lịch kết thúc, bảy giờ sáng Chung Nghiên Nguyệt đã đến công ty, bây giờ cô đi làm ngày càng sớm, buổi tối về nhà ngày càng muộn.
Vừa ngồi xuống trước máy tính điện thoại đã rung lên, một dãy số lạ gọi tới.
Chung Nghiên Nguyệt mở máy tính lên, tay còn lại nhấn nghe.
Đối phương tự xưng là đầu bếp nhà ăn số Ba của Lạc Mông, người phụ trách mảng hậu cần liên hệ với anh ấy, sau này mỗi ngày anh ấy đều phụ trách nấu bữa sáng.
10 rưỡi tối qua đầu bếp nhận được điện thoại gọi tới, nhưng sợ làm phiền Chung Nghiên Nguyệt nghỉ ngơi nên sáng nay mới liên lạc với cô.
Đầu bếp nói với cô, Tề tổng gửi thêm lương cho anh ấy.
“Chung tổng, đại khái mấy giờ cô sẽ dùng bữa sáng vậy?”
“Tuỳ ý, trong khoảng 7 giờ đến 8 giờ đều được.”
Sau đó học hẹn thời gian ăn sáng vào 7 giờ 40 phút.
Sau khi cúp điện thoại, Chung Nghiên Nguyệt mở màn hình trò chuyện với Tề Chính Sâm lên: [Tôi vừa nhận được điện thoại của đầu bếp, có phải bố tôi bởi vì chuyện bữa sáng nên tìm anh hay không?]
Tề Chính Sâm: [Không có.]
Chung Nghiên Nguyệt bị ám ảnh tâm lý: [Nếu như bố tôi tìm anh nói những lời khiến anh không thoải mái, anh cứ nói với tôi.]
Lần này Tề Chính Sâm trả lời lại ba chữ: [Không có tìm.]
Chung Nghiên Nguyệt cảm ơn anh về việc tìm đầu bếp nấu bữa sáng: [Cảm ơn anh.]
Sau đó cô chuyển cho anh hai vạn, [Đây là tiền cho bữa sáng cũng như lương của đầu bếp tháng này.] Cô không rõ cụ thể là bao nhiêu tiền, nhưng hai vạn chắc chắn là đủ.
Cô lại nói: [Về sau tự tôi sẽ chi trả.]
Tề Chính Sâm không trả lời, cũng không nhận tiền.
Chung Nghiên Nguyệt thoát khỏi màn hình trò chuyện, nhìn màn hình điện thoại vài giây, sau đó nhớ ra hôm nay có thể chị gái sẽ đưa đồ ăn sáng đến cho cô, cô đã dặn chị không chỉ một lần, bảo chị ấy đừng đưa đến nữa, nhưng căn bản chị cô lại không nghe.
Cô gọi cho chị gái, nói rằng sẽ ăn ở nhà ăn số Ba, Tề Chính Sâm đã mời nhà bếp ở nhà ăn số Ba nấu bữa sáng mỗi ngày cho cô.
Chung Nghiên Phi căn bản không tin, trả lời ứng phó: “Được, chị biết rồi.”
Cô cho bữa sáng vào hộp giữ nhiệt, cầm chìa khoá xe rồi xuất phát.
Bảy rưỡi, cô đúng giờ đến phòng làm việc của em gái.
Chung Nghiên Nguyệt cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, “Chị, không phải đã nói với chị rồi sao, có đầu bếp nấu cho em rồi.”
Chung Nghiên Phi mắt điếc tai ngơ, đưa hộp giữ nhiệt cho cô, “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi. Đây là do dì giúp việc chị mới mời chuẩn bị đấy, không biết có hợp với khẩu vị của em không.”
Sau khi xảy ra xung đột với bố, cô cũng chưa về nhà lại.
Chung Nghiên Nguyệt hỏi: “Chị đã ăn chưa?”
Chung Nghiên Phi chần chừ nửa giây, “Có ăn một chút rồi.”
Gần đây cô không có khẩu vị, buổi sáng chỉ uống nửa ly nước ép.
Chung Nghiên Phi cầm hộp giữ nhiệt lên, “Đầu bếp chắc cũng đã nấu xong rồi, chúng ra qua nhà ăn ăn.”
Cô dẫn chị gái đến nhà ăn số Ba xem một chút, chứng minh mình không nói dối, nếu không chị gái vẫn sẽ kiên trì mỗi ngày đưa bữa sáng đến cho cô.
Chung Nghiên Phi cùng em gái đi đến nhà ăn, hai người trầm mặc suốt cả dọc đường.
Từ khi em gái biết được chuyện bố chia rẽ cô và Đàm Phong, trực tiếp rời khỏi nhóm gia đình, nhóm chat gia đình bốn người nay chỉ còn lại ba.
Tết âm lịch Chung gia có tụ họp ăn cơm, em gái trực tiếp vắng mặt, không đưa ra bất kì lý do nào.
Đến nhà ăn số Ba, đầu bếp đã nấu bữa sáng xong.
Chung Nghiên Nguyệt mở hộp giữ nhiệt ra, cô đưa đũa cho chị gái, “Cùng ăn đi, em ăn không hết hai phần.”
Chung Nghiên Phi: “Thật sự là Tề Chính Sâm mời đầu bếp sao?”
“Vâng.” Chung Nghiên Nguyệt rót một ly sữa bò cho chị gái.
Chung Nghiên Phi thấy khoảng thời gian này em gái gầy đi không ít, đau lòng nói: “Có chuyện gì cứ nói với chị, đừng giấu trong lòng.”
Chung Nghiên Nguyệt ngẩng đầu, “Em không có giấu trong lòng, chỉ là không biết nói gì.”
Cũng không còn gì nữa, người cũng trống rỗng.
Về Đàm Phong, về bố, về Giản Hàng, về Tề Chính Sâm, cô không muốn nhắc đến bất kỳ điều gì.
“Chị vẫn muốn nói câu nói ấy, cho dù là em giận ai hận ai, đều không đáng.” Lòng căm hận sẽ khiến một người hoàn toàn thay đổi, cô lo em gái ngày càng chênh vênh, rõ ràng trước kia Tần Tỉnh và Lâm Kiêu chỉ thích chơi với em gái, hoàn toàn vô cảm với cô, mà bây giờ rất nhiều người xung quanh nói cô thay đổi rồi, Chung Nghiên Nguyệt cũng khác rồi.
Cô thay đổi bởi hôn nhân hạnh phúc, tình cảm với ông xã không tồi. Mà Chung Nghiên Nguyệt lại ngày càng trầm mặc, ngày ngày tăng ca, trong vòng mọi người có hoạt động gì cũng rất ít tham gia.
“Chị, em không sao cả, đã buông xuống được rồi.” Chung Nghiên Nguyệt cúi đầu ăn sáng.
Những ngày này cô nỗ lực điều chỉnh bản thân, sợ rằng cảm xúc suy sụp sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Hôm nay lại tăng ca đến 11 rưỡi.
Về đến nhà, Tề Chính Sâm vẫn chưa trở về, cũng có lẽ hôm nay sẽ không về.
Anh thường xuyên không ở nhà, trước giờ cô chưa từng hỏi anh đi đâu, đi công tác hay ở lại căn nhà khác của anh.
Chung Nghiên Nguyệt tắm xong, cơ thể và tinh thần mệt mỏi, nằm lên giường lại lật đi lật lại.
Gần đây thường xuyên mất ngủ, có những lúc nửa đêm tỉnh giấc trái tim đau đến khó chịu, muốn ngủ tiếp nhưng lại không ngủ được.
Ngọn đèn được tắt đi, cả căn phòng rơi hoà vào bóng tối.
Chung Nghiên Nguyệt không thích căn nhà lớn như vậy, trống rỗng chỉ có một mình cô. Tề Chính Sâm lại thích cả một tầng rộng lớn, nhưng một tháng thì phải có hơn một nửa thời gian anh không về nhà.
Đang lúc thất thần, cửa phòng vang lên tiếng bước chân, Tề Chính Sâm trở về rồi.
Chung Nghiên Nguyệt xoay lưng về phía anh, nhắm mắt lại. Sau đó có tiếng khẽ mở cửa phòng.
Tề Chính Sâm hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Cách khoảng hai giây, Chung Nghiên Nguyệt lên tiếng, “Vẫn chưa.”
Tề Chính Sâm bật đèn, đặt điện thoại xuống, cầm quần áo đi tắm.
Từ đầu đến cuối Chung Nghiên Nguyệt đều không mở mắt, cuối cùng trong nhà cũng có chút hơi người, cô nghĩ vậy.
Sau lưng truyền đến tiếng điện thoại rung lên, có người gọi cho Tề Chính Sâm.
Điện thoại vang lên một hồi, cách vài phút sau lại tiếp tục vang lên.
Chung Nghiên Nguyệt ngồi dậy, màn hình điện thoại hiện tên người quản lý câu lạc bộ chơi goft.
Cô cầm điện thoại qua đưa cho anh, đi đến cửa phòng tắm rồi gõ cửa, “Anh có điện thoại, bên kia gọi đến hai lần rồi, chắc là có chuyện gấp.”
Tề Chính Sâm mở cửa ra, vừa lúc anh tắm xong, nước trên tóc nhỏ xuống liên tục, khuôn ngực và làn da đều đọng lại những giọt nước.
Anh nhận lấy điện thoại, để bên tai nghe.
“Cô ấy tự mình ký nhận rồi chứ?”
“Được, cậu vất vả rồi.”
Nói được hai câu, Tề Chính Sâm cúp điện thoại.
Chung Nghiên Nguyệt đột nhiên nhớ ra bây giờ đã qua nửa đêm, hôm nay là sinh nhật người phụ nữ anh thích. Người phụ nữ ấy bình thường thích chơi goft, Tề Chính Sâm liền âm thầm đầu tư một câu lạc bộ goft, vì để vào ngày sinh nhật của người phụ nữ ấy, anh sẽ lấy danh nghĩa của câu lạc bộ tặng quà cho hội viên.
Mỗi năm quà sinh nhật đều được đưa đến vào đúng mười hai giờ, không sót một năm nào, tất cả các món quà đều do tự tay anh chọn.
Những điều này đều do Tề Chính Sâm tự nói với cô, anh không muốn giấu diếm chuyện ấy.
Giống như cuộc gọi đến vừa rồi, anh cũng không cần phải tránh đi.
Tề Chính Sâm thay một chiếc sơ mi từ phòng tắm đi ra, lát nữa anh còn có một cuộc họp video từ nước ngoài.
Anh ăn mặc gọn
gàng, Chung Nghiên Nguyệt tưởng rằng anh lại ra ngoài.
Tề Chính Sâm đi đến đầu giường bên phía anh, cắm điện sạc pin cho điện thoại.
Tắt đèn xong, anh rời khỏi phòng ngủ.
Chung Nghiên Nguyệt không biết khi nào Tề Chính Sâm về lại phòng ngủ, lúc đó cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Hơn nữa còn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ có Đàm Phong. Trong ba năm chia tay này, đây là lần đầu tiên cô mơ thấy anh, trước đây dù cô có nhớ anh nhiều đến nhường nào cũng không mơ thấy.
Trong giấc mơ, cô đón sinh nhật trong hội sở, Đàm Phong đột nhiên xuất hiện ngoài phòng bao, trong tay anh có ôm một bó hồng, “Nghiên Nguyệt, qua đây đi em.” Anh gọi cô giống như trước đây vậy.
Thì ra hai người vẫn chưa chia tay.
Cô đi qua nhóm người, gần như chạy về nơi phía anh. Nhưng còn chưa đến cửa anh đã xoay người rời đi. Dù cô có đuổi theo như thế nào cũng không đuổi kịp, gọi ra sao anh cũng không ngoảnh lại.
Tề Chính Sâm kết thúc cuộc họp trực tuyến, trở về phòng ngủ đang cởi cúc áo thì nghe thấy người trên giường gọi một tiếng ‘Đàm Phong’, giọng điệu gấp gáp, nhưng âm thanh không lớn.
Bàn tay cởi cúc áo của anh hơi khựng lại, một lát sau mới tiếp tục.
Chiếc chăn trên người Chung Nghiên Nguyệt không được ngay ngắn, phần lưng lộ ra ngoài. Tề Chính Sâm dém chăn lại cho cô.
Nằm xuống, anh tắt đèn trên tường đầu giường.
Một rưỡi đêm, anh không có một chút buồn ngủ nào. Vợ chồng đồng sàng dị mộng* đại khái giống như anh và Chung Nghiên Nguyệt vậy.
*Đồng sàng dị mộng: Ngủ chung một giường nhưng lại mơ giấc mơ khác nhau, cùng sống chung nhưng lòng lại không hướng về một phía.
Sáng sớm ngày hôm sau, 6 giờ Chung Nghiên Nguyệt đã tỉnh giậy, sự đau đớn của trái tim tan nát trong giấc mộng kéo ra cả ngoài đời thực.
Trong giấc mơ, dáng hình và giọng nói của Đàm Phong đều rõ ràng như vậy, rõ ràng đến độ khiến cô tưởng rằng đó là đời thực, tưởng rằng việc cùng anh chia tay mới thực sự là mơ.
Bình tĩnh lại xong, Chung Nghiên Nguyệt rời giường.
Tề Chính Sâm vẫn chưa ngủ dậy, động tác của cô rất nhẹ nhàng.
Sáu rưỡi sáng ngày đông, trời còn chưa kịp sáng.
Cô khởi động xe đi đến công ty.
Phải đi qua một con đường có biển quảng cáo của Đàm Mạc Hành, là đoạn quảng cáo của anh cho sản phẩm của bộ phận số Hai ở bên ngoài.
Từ khi Đàm Mạc Hành vừa xuất đạo cô đã thích anh, thích rất nhiều năm rồi, sau đó hẹn hò cùng Đàm Phong, Đàm Phong ở bên cô cùng cô theo đuổi thần tượng.
Đèn xanh sáng lên.
Chung Nghiên Nguyệt tập trung trở lại, hoà vào dòng xe trên đường.
Chỉ khi bước vào trạng thái làm việc cô mới có thể quên đi được quá khứ.
Sau khi tan họp buổi sáng, Lâu Trưng đến tìm cô.
Tết âm lịch hàng năm bộ phận số Hai đều sẽ thưởng cho những nhân viên có thành tích xuất sắc một chuyến du lịch nước ngoài cùng gia đình, năm nay cũng vậy.
Danh sách những người phù hợp tiêu chuẩn của năm nay đã được kí duyệt, Lâu Trưng hỏi cô có đi không, nếu có thì cùng đặt vé.
Chung Nghiên Nguyệt không định đi, “Có lẽ tôi sẽ không đi, đi rồi mọi người sẽ lại câu nệ khách sáo.”
Lâu Trưng lại nói: “Năm mới Ân tổng sẽ về nước, đến lúc đó chúng ta cùng tụ họp một buổi.”
Mặc dù Ân Kình đã không còn là giám đốc bộ phận số Hai, nhưng trong lòng Chung Nghiên Nguyệt và Lâu Trưng, ông vẫn là sếp của nơi này, hai người họ đều được ông dẫn dắt đào tạo.
Chung Nghiên Nguyệt: “Được, năm nay tôi cũng không đi du lịch, lúc nào cũng có thời gian.”
Trong lúc bận rộn, thời gian chớp mắt đã đến đầu tháng hai, đã gần bước sang thềm năm mới.
Quan hệ của cô và bố vẫn cứng nhắc như vậy, từ đầu đến cuối bố cô vẫn kiên trì rằng mình không sai, sau khi chị gái lật bàn ăn vào ngày hôm ấy, cô cũng chưa về nhà lại.
Năm nay chị gái và anh rể ra ngoài du lịch nghỉ dưỡng, bù lại tuần trăng mật.
Chung Nghiên Phi quan tâm: “Em thì sao?”
Chung Nghiên Nguyệt theo bản năng nói dối: “Em và Tề Chính Sâm ra biển câu cá.”
Chung Nghiên Phi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, “Như vậy khá tốt, ra ngoài một chuyến cho khuây khoả, qua tết em lại phải bận rồi.”
Quả thực Tề Chính Sâm định ra biển câu cá, nhưng anh đi cùng bạn bè, không phải cùng cô,
Trước ngày du lịch một hôm, Tề Chính Sâm và Chung Nghiên Nguyệt quay về Tề gia cùng người nhà ăn một bữa cơm, coi như để chúc mừng năm mới trước.
Người trong nhà đều tưởng rằng anh dẫn Chung Nghiên Nguyệt ra biển câu cá, anh cũng không giải thích gì nhiều.
Ăn cơm xong, Tề Chính Sâm cầm bao thuốc và bật lửa ra ngoài sân biệt thự.
Anh dựa vào cửa xe hút thuốc, nhìn đầu thuốc đỏ hồng được kẹp giữa ngón tay, có chút cụt hứng.
Mẹ anh ra ngoài đưa áo khoác qua, “Không lạnh sao?”
“Cũng bình thường ạ.” Anh ngậm điếu thuốc lên miệng, nhận lấy áo khoác từ mẹ mặc lên.
Mẹ anh hỏi, “Hai đứa đã kết hôn hơn nửa năm rồi, có kế hoạch thêm một bước nữa hay chưa?”
Mẹ anh hỏi vô cùng uyển chuyển, kế hoạch thêm một bước nữa này là muốn hỏi định khi nào sẽ có con. Có những lúc Tề Chính Sâm không xác định được trạng thái này của mình và Chung Nghiên Nguyệt, không biết rốt cuộc cuộc hôn nhân này sẽ đi được bao lâu.
“Không vội, bọn con tận hưởng thế giới hai người trước.” Anh chỉ có thể qua quýt ứng phó với mẹ.
Ở lại nhà đến chín giờ, bọn họ quay trở về.
“Tết này em định đi đâu?” Tề Chính Sâm hỏi.
Chung Nghiên Nguyệt tập trung lại, “Không ra ngoài, chỉ ở nhà thôi. Đúng lúc có thể nghỉ ngơi một chút.”
Tề Chính Sâm nhìn cô, “Để tôi bảo khách sạn đem bữa tối hôm giao thừa đến chung cư cho em.”
Chung Nghiên Nguyệt từ chối, “Không cần đâu, tôi tự nấu sủi cảo ăn là được.”
Tề Chính Sâm không tiếp tục nói nữa, cũng không mời cô cùng ra biển câu cá.