Đường Vãn Nguyên không biết hàn huyên cái gì với Diệp Khuyết, buổi tối 10 giờ, Trì Tảo Tảo nhìn qua cửa sổ, thấy Diệp Khuyết đưa Đường Vãn Nguyên ra cửa.
Đường gia có xe riêng tới đón Đường Vãn Nguyên, cho nên Diệp Khuyết chỉ tiễn cô ấy đến cửa.
“Diệp Khuyết, anh dừng bước đi, em về trước đây!” Đường Vãn Nguyên ngồi vào trong xe, vẫy tay với Diệp Khuyết.
Diệp Khuyết thần sắc lạnh nhát, không nhìn ra có chút cảm xúc dư thừa nào, gật đầu với Đường Vãn Nguyên: “Ừ, về sớm một chút nghỉ ngơi, hôm nay em vất vả rồi!”
Đường Vãn Nguyên ngồi trong xe, cười khanh khách nói: “Không có gì, đây cũng là việc em nên làm, em đi trước đây, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Đến khi nhìn xe Đường gia rời đi, Diệp Khuyết mới xoay người.
Trong lúc xoay người, anh vô ý nhìn thấy Trì Tảo Tảo đứng bên cửa sổ tầng ba.
Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy kia, anh không có chút phản ứng gì, liền đi vào trong.
Buổi tối 10 giờ, là thời gian nghỉ ngơi của anh.
Tiễn Đường Vãn Nguyên xong, anh phải lên lầu nghỉ ngơi.
Tiết Dung Chân và Diệp Chấn Hoa đã sớm nghỉ ngơi, hơn nữa phòng ngủ của hai người ở lầu hai, phòng ngủ của Trì Tảo Tảo và Diệp Khuyết ở lầu ba, Diệp Khuyết muốn nghỉ ngơi, nhất định sẽ phải đi qua cửa phòng Trì Tảo Tảo.
Giống như dự đoán được ngay lập tức Diệp Khuyết sẽ đi lên lầu, trong lòng Trì Tảo Tảo thở phì phò tức giận, lại ngồi trở lại bàn học tiếp tục ôn tập.
Nghĩ đến Đường Vãn Nguyên cũng muốn làm vợ của Diệp Khuyết, Trì Tảo Tảo liền giận đến sôi máu.
Nghĩ đến Diệp Khuyết vẻ mặt ôn hoà như vậy nói chuyện với Đường Vãn Nguyên, Trì Tảo Tảo càng rầu rĩ, bực bội không thôi.
Cô đột nhiên có chút không tự tin, nếu Diệp Khuyết không thích cô, cho dù cô có thi đậu đại học, anh cũng chưa chắc sẽ thực hiện ước định với cô.
Nếu Diệp Khuyết yêu Đường Vãn Nguyên, Trì Tảo Tảo cô cũng không có cách nào.
Không được, không có một bằng chứng rõ ràng, cô không an tâm.
Đột nhiên, cô đứng dậy, cầm sổ và bút đi ra khỏi phòng.
Lại không nghĩ rằng, trong nháy mắt mở cửa kia, ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, Diệp Khuyết đang đứng trước cửa phòng cô.
Tay anh ở giữa không trung, bộ dáng dường như muốn đẩy cửa, chỉ là cửa phòng đã bị cô kéo ra trước một bước.
Hai mắt cô lóe sáng lấp lánh, nhìn anh!
Hắn
rũ mắt, ánh mắt tĩnh mịch, sắc mặt ảm đạm, từ trước tới nay đều không cười, mặt luôn không mang theo cảm xúc, làm người ta không thể đoán ra rốt cuộc trong lòng anh suy nghĩ cái gì.
Tay anh lúng túng rụt lại.
“Không còn sớm, ngủ sớm đi!”
Anh vừa nói xong, xoay người liền đi.
Trì Tảo Tảo phản ứng lại, mở miệng gọi anh: “Ông xã……”
Bởi vì một tiếng ông xã, bước chân Diệp Khuyết dừng lại, nhưng hề không quay đầu lại, kiêu ngạo đưa lưng về phía cô, chờ cô nói tiếp.
Trì Tảo Tảo đi lên trước, đưa giấy bút cho anh.
Diệp Khuyết không rõ lý do.
Trì Tảo Tảo nói: “Uớc định của chúng ta hôm nay trên xe, em muốn anh viết lại từng câu từng chữ, hơn nữa kí thêm tên của anh nữa.”
“……”
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của anh, Trì Tảo Tảo sợ anh tức giận, nhanh giải thích: “Nếu không, em sợ đến lúc đó em thi đậu đại học, anh lại đổi ý, cho nên, anh cần thiết phải cho em ăn một viên thuốc an thần.”
“……”
Anh vẫn trầm mặc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng chăm chú nhìn cô.
Trì Tảo Tảo không biết làm sao, đột nhiên cảm thấy cả người rùng mình một trận, trái tim vô thức bất an.
Cô chọc tới anh sao?
Anh muốn nổi giận sao?
Giây tiếp theo Trì Tảo Tảo muốn chạy trốn, nhưng lại nghe được giọng nói lạnh băng của anh như sấm bên tai.
“Trì Tảo Tảo, trong đầu em rốt cuộc là chứa cái gì?”
“A?” Cô kinh sợ.
Anh nóng nảy cốc lên trán cô: “Diệp Khuyết anh, sẽ là loại người nói không giữ lời sao?”
“……”
Chuyện này…… Trì Tảo Tảo da mặt dày, hì hì cười: “Một khi đã như vậy, dù sao anh cũng sẽ không nuốt lời, thì viết xuống vài chữ cũng không sao chứ?”
“……”