Rất nhanh, thân ảnh của Trì Tảo Tảo đã biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Khuyết.
Bởi vì anh còn phải chiếu cô tới ba người khác cho nên Diệp Khuyết thả chậm bước chân, mới khiến cho Trì Tảo Tảo tránh khỏi tầm mắt anh.
“Trì Tảo Tảo…”
Diệp Khuyết gọi, nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng từ vách núi vọng lại.
Anh cảm thấy lo lắng: “Tảo Tảo…..”
Nhưng đáp lại anh cũng chỉ là tiếng vọng từ vách núi. Diệp Khuyết lấy điện thoại ra nhưng mà nơi này không có tín hiệu.
Anh tức giận, cất điện thoại đi, quay đầu nói với ba nữ sinh: “Ba người các em theo đường cũ quay về, không được chạy loạn, sẽ bị lạc đường, mọi người sẽ lo lắng.”
Ba người sợ hãi nhìn Diệp Khuyết: “Thầy Diệp, thầy thì sao? Thầy không về theo bọn em ạ?”
“Thầy phải đi tìm Trì Tảo Tảo, các em nghe lời, quay về.”
Ba người sợ hãi gật đầu, nghe lời đi theo con đường cũ trở về.
Diệp Khuyết tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa gọi.
Nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô, Diệp Khuyết nghĩ thầm, nếu như anh nhìn thấy cô, nhất định sẽ buộc cô chặt lên người mình.
Đến một nơi như này lại không chịu nghe lời anh, chỉ biết chơi đùa, nếu vạn nhất cô xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến những thứ trong núi, anh sợ cô nhóc sẽ xảy ra chuyện, một mình đi theo dấu chân về phía trước, vừa đi vừa gọi.
Khoảng hơn 10 phút sau, anh nghe thấy được giọng nói.
“Anh Diệp Khuyết….”
Thần sắc Diệp Khuyết ngưng trong, nhìn khắp nơi để tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.
“Anh Diệp Khuyết, em ở đây.”
Giọng nói suy yếu lại vô lực.
Diệp Khuyết đi lên một bước, cúi đầu, lúc này anh mới nhìn thấy vị trí của Trì Tảo Tảo, cô ở giữa sườn núi, chỗ nhánh cây.
Ngực anh thắt lại, ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm cô, lo lắng hỏi: “Sao em lại ở đó, Trì Tảo Tảo em không sao chứ?”
Trì Tảo Tảo ở cách Diệp Khuyết khoảng 10m, trên là vách đá, dưới là vách núi, cô cũng không biết vì sao mình lại ở đây, cô ở trên
một cành cây, không dám nhúc nhích.
“Em nhìn thấy ở đó có một gốc linh chi, em muốn hái nó nhưng lại không cẩn thận bị trượt chân rơi xuống, ông xã, phải làm sao bây giờ? Trên người em đau quá, nếu em ngã xuống, nơi này lại cao như vậy, em có thể sẽ chết không?”
Lần đầu tiên, cô sợ hãi, khóc lên.
Cũng đúng, dưới đó là vách núi, nếu như ngã xuống cho dù không chết cũng là tàn phế, những không thể đi lên, cô nên làm gì bây giờ.
Cô còn trẻ như vậy, cũng chưa lăn giường với ông xã, cứ như này mà chết đi thì thật tiếc lắm.
“Em đừng nói nữa, anh sẽ xuống dưới cứu em, không được nhúc nhích, Trì Tảo Tảo, không được ngủ, nhìn anh.”
Diệp Khuyết cũng nóng nảy, chân tay luống cuống, lấy dây thừng leo núi từ balo ra, một đầu buộc vào thân cây, một đầu buộc vào chính mình, lôi kéo dây, chậm rãi trượt xuống chỗ Trì Tảo Tảo.
Trì Tảo Tảo thấy anh không màng nguy hiểm đến cứu mình, cảm động, nước mắt trào ra.
“Thực xin lỗi, ông xã, em không nên để anh phải nhọc lòng, anh làm thế rất nguy hiểm, không cần đến đây, trở về đi!”
“Em đừng nói, Tảo Tảo, em yêu anh sao?” Anh dời đi lực chú ý của cô, để cô không tiêu hao thể lực nữa.
Trì Tảo Tảo nghe thấy anh hỏi, nước mắt rưng rưng, gật đầu: “Em yêu anh, ông xã em yêu anh, trên thế giới này ngoại trừ cha mẹ, người em yêu nhất là anh.”
“Anh cũng yêu em.”