Giữa trưa ngày hôm sau Trì Tảo Tảo mới tỉnh lại, câu đầu tiên nói sau khi tỉnh lại, kêu chính là: “Ông xã……”
Nhưng mà, Diệp Khuyết không có ở bên người cô, anh đi đến chỗ lúc trước Trì Tảo Tảo ngã xuống lấy ba lô.
Nhưng Cừu Tử Mặc vẫn túc trực bên người cô, nghe được tiếng cô nói chuyện, cậu ta nhanh chóng đi hỏi thăm, “Cô tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Chỗ nào không thoải mái?”
Trì Tảo Tảo mở to mắt, thấy trước mắt là một gương mặt thanh tú mà xa lạ, cô híp híp mắt, ý đồ ngồi dậy, nhưng mà, chân tê dại đến một chút cũng không động đậy được.
Cừu Tử Mặc cũng dìu cô, “Cô đừng nhúc nhích, trên chân của cô có thanh nẹp, hiện tại còn chưa cử động được, cô muốn làm cái gì nói cho tôi biết là được rồi.”
“……”
Trì Tảo Tảo nhìn khắp nơi, địa phương này, rất đơn sơ, rất xa lạ, lông mày thay tú ngưng trọng, suy yếu hỏi, “Anh…… Là ai?”
Cừu Tử Mặc cười cười, “Tôi là Cừu Tử Mặc, ân nhân cứu mạng của cô.”
Trì Tảo Tảo nhìn cậu ta, không hiểu ra sao.
Lập tức, Cừu Tử Mặc lại nói, “Cô đừng lo lắng, ông xã của cô đã đi lấy ba lô của cô rồi, lập tức sẽ trở về.”
Giọng nói vừa dứt, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm.
Cừu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn thấy, quả nhiên là anh đã trở lại.
Cậu ta đứng dậy, nói với Diệp Khuyết, “Vợ của anh tỉnh lại rồi, anh lại đây nhìn xem.”
Vừa nghe nói Trì Tảo Tảo tỉnh lại, Diệp Khuyết ném ba lô xuống, lập tức đi qua cầm tay nhỏ của cô, thiếu chút nữa đã lệ nóng lưng tròng.
“Tảo Tảo …… Em tỉnh rồi? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không? Hả?”
Trì Tảo Tảo nhìn thấy Diệp Khuyết, trái tim an tâm không ít, cười khổ, lắc đầu, “Em…… Em rất tốt, ông xã, nơi này, nơi này là chỗ nào vậy?”
Diệp Khuyết hôn tay cô, ăn nói nhỏ nhẹ, “Nơi này là dưới vách núi, cũng may gặp được một người tìm được thảo dược nối xương, giúp nối chân lại cho em, cậu ta nói, em nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt, cho nên đừng lo lắng.”
Trì Tảo Tảo giương mắt, nhìn thoáng qua thiếu niên phía sau Diệp Khuyết, đối với anh hiểu ý cười, vô lực nói câu, “Cảm ơn.”
Cừu Tử Mặc xua tay, “Không cần nói cảm ơn, bởi vì tôi không hề giúp các cô không công.”
“……”
Trì Tảo Tảo không rõ cậu ta đang nói đến
chuyện gì, muốn hỏi, Diệp Khuyết lại hôn lên tay nhỏ của cô, vuốt ve gương mặt cô, giọng nói ấm áp lải nhải giải thích, “Em an tâm ở chỗ này tĩnh dưỡng mấy ngày, vừa rồi anh leo lên đỉnh núi gọi một cuộc điện thoại, nói cho bọn họ chúng ta rất tốt, sẽ không có ai phải lo lắng.”
Trì Tảo Tảo gật đầu.
Diệp Khuyết lại nói, “Nơi này phong cảnh không tồi, chờ em khỏe lại, anh đưa em đi ra ngoài hít thở không khí.”
Anh yêu thương duỗi tay nhéo nhéo chóp mũi cô, khó được khi cười rộ lên, “Tiểu yêu tinh, lúc này em thật sự dọa anh sợ.”
Trì Tảo Tảo thấy anh cười, trái tim như say rượu, mắt tràn đầy si mê.
“Ông xã.” Cô suy yếu gọi anh.
Diệp Khuyết lần đầu tiên, đáp đến vô cùng dứt khoát, “Ừ?”
“Rất xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.”
Anh lại cúi người hôn ở trán cô, “Tiểu đồ ngốc.”
Hai người anh một câu, em một câu, rất buồn nôn.
Bên cạnh Cừu Tử Mặc xem đến nổi da gà, cậu ta run lên, nói, “Hai vợ chồng các anh tiếp tục ân ái đi, tôi đi giết con dê tới bồi bổ cho các anh.”
Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Trì Tảo Tảo tò mò nhăn mi lại.
Diệp Khuyết giải thích, “Cậu ta là người của thôn gần đây, một người ở núi sâu làm nuôi trồng, cậu ta nuôi rất nhiều dê, cho nên giết một hai con tới cho cô nhóc nhà anh bồi bổ thân thể, không có gì.”
Cô nhóc nhà anh?
Nghe được xưng hô từ trong miệng Diệp Khuyết đối với mình, Trì Tảo Tảo cảm giác, trong lòng ấm áp.
Nhưng mà, cô lại không cao hứng chu miệng, “Em không nhỏ.”
Anh giơ cao khóe môi, cười lại cúi người đi hôn môi cô, “Là không nhỏ, có thể sinh con dưỡng cái, hử?”
...