Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu

Chương 129: Có lẽ đây chính là cái mà anh gọi là thích


trước sau

Một tuần sau, chân Trì Tảo Tảo cơ bản đã khỏi hẳn.

Bọn họ quyết định ngày hôm sau sẽ trở về, nếu không phải di động hết pin, trong núi lại không có tín hiệu, anh không gọi điện thoại được, thì anh đã gọi để Vân Phi cho trực thăng đến đây đón bọn họ.

Nhưng nghĩ lại, cùng đi với Trì Tảo Tảo, cũng không có gì là không tốt.

Trưa hôm đó, Cừu Tử Mặc chuẩn bị nướng nguyên con dê, ba người vây quanh ngồi ở trên cỏ ăn.

Xé một khối thịt nạc lớn, Cừu Tử Mặc đưa cho Trì Tảo Tảo, “Cô nếm thử xem, tôi nướng thịt dê, chính là hương vị độc nhất vô nhị trên thế giới.”

Trì Tảo Tảo là một người không thịt không vui, lúc nướng thịt, cũng đã không kiềm chế được chảy nước miếng, hiện tại Cừu Tử Mặc xé một khối cho cô, cô liếm liếm cánh môi, nhanh chóng nhận lấy, cắn một miếng thật to.

“Mùi vị thế nào?” Cừu Tử Mặc hỏi.

Trì Tảo Tảo bị say mê, vừa ăn vừa nói, “Ôi mẹ ơi, mỹ vị, đây là dê nướng nguyên con ngon nhất mà tôi từng ăn.”

Nói rồi, Trì Tảo Tảo đưa khối thịt đã bị cắn một miếng trong tay tới bên miệng Diệp Khuyết, “Ông xã anh nếm thử đi, mùi vị cực kỳ ngon nha.”

Diệp Khuyết không ăn, đẩy tay cô ra đứng dậy, “Em ăn đi, anh đi vệ sinh một chút.”

Sau đó, thẳng tắp đi vào trong đêm tối.

Trì Tảo Tảo thật sự cho rằng anh đi vệ sinh, cũng không quan tâm tới anh nữa, tiếp tục ăn.

Cừu Tử Mặc cũng đột nhiên đứng dậy, đi về phía Diệp Khuyết biến mất……

Trì Tảo Tảo tò mò truy hỏi, “Anh cũng đi tiểu à?”

Thiếu niên kia quay đầu lại, chỉ thẹn thùng cười, không trả lời, sau đó đi theo phương hướng Diệp Khuyết biến mất.

Trì Tảo Tảo nói thầm, “Thật là hai quái nhân, lúc ăn thì không lo ăn thật ngon, đi tiểu cái gì không biết, lẫn lộn đầu đuôi, ha ha, bọn họ không ở đây, mình sẽ ăn nhiều một chút, chờ lúc bọn họ trở về, cho bọn họ gặm xương.”

Từ sau khi vào núi đến, đã rất nhiều ngày rồi, trước nay chưa từng ăn qua dê nướng nguyên con ngon như vậy, Trì Tảo Tảo ăn đến nồng nhiệt, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của hai người đàn ông kia.

Mà lúc này, Diệp Khuyết đứng bên bụi cỏ đi tiểu, mới vừa kéo khóa quần lên, đã nghe được cách đó không xa truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt.

Anh giương mắt nhìn xem, giống như
thấy một bóng người.

Nhạy bén nhíu nhíu mày, giọng nói rét lạnh kêu, “Trốn làm cái gì? Xuất hiện đi!”

Vừa dứt lời, quả nhiên, bên cạnh bụi cỏ trong rừng, Cừu Tử Mặc lén lút đi ra, đứng ở trước mặt anh, giống như cô gái nhỏ, xấu hổ không thôi.

“Chúng ta đều là đàn ông, cậu cần gì phải rình coi như vậy, hoặc là, cậu có ham mê ở phương diện kia?” Diệp Khuyết châm biếm ra tiếng.

Trên thực tế, bắt đầu từ ngày hôm sau mang Trì Tảo Tảo tới nơi này, anh đã phát hiện, ánh mắt của thiếu niên này, rất quái dị.

Anh ngoài sáng không nói, trong lòng lại sợ hãi.

Cừu Tử Mặc vừa nghe, cúi đầu xuống càng thấp, “Không có, không phải như anh nghĩ.”

“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Diệp Khuyết nói sang chuyện khác.

“Mười chín tuổi.”

“Có bạn gái không?”

“Không, không có!”

“Có yêu thích con gái không?”

Cừu Tử Mặc vẫn là lắc đầu, “Không có.”

“Cậu thích tôi?”

Cừu Tử Mặc cả kinh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt.

Tuy rằng là đêm tối, nhưng xuyên qua ánh trăng sáng, cậu vẫn là có thể rõ ràng cảm giác được lực lượng cường đại che dấu không được của người đàn ông này.

Còn có một cổ mị lực trời sinh.

Tim đập gia tốc, không thể phủ nhận, “Nhìn anh, em cảm thấy cảm giác trong lòng rất kỳ quái, anh là mục tiêu cả đời em theo đuổi, có lẽ, đây là cái mà anh gọi là thích đi.”

“……”

Lời này, làm Diệp Khuyết cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu ta, Diệp Khuyết đã cảm thấy, cậu ta và người làm nông khác không giống nhau, không có đứa bé ở nông thôn nào, có làn da trắng như vậy.

Một thiếu niên anh tuấn như vậy, sao có thể sẽ là một thiếu niên làm nông nghiệp ở núi sâu rừng già này?

Ngụy trang của cậu ta, đúng là trăm ngàn chỗ hở.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện