Không biết tại sao Diệp Khuyết lại tức giận, lên lầu, như muốn gọi Đường Hoàn Quân, nhưng đứng ở cửa phòng Trì Tảo Tảo, lại nghe được bên trong truyền đến đối thoại ấm áp lại cảm động.
"Công chúa nhỏ yêu dấu của anh, nào, há miệng!"
Trì Tảo Tảo há mồm ăn thức ăn Đường Hoàn Quân gắp đến, vừa ăn vừa nói: “Thầy Đường, em cảm thấy phương pháp thầy dạy dễ hiểu hơn Vãn Nguyên, hay là sau này mỗi ngày tới nhà của em, phụ đạo em mãi đến khi thi đại học được không?"
"Chỉ cần em cảm thấy phương pháp dạy học của anh dễ hiểu là tốt rồi, mỗi ngày anh sẽ đến phụ đạo cho em."
"Thật sao? Vậy chẳng phải là em rất làm phiền anh sao."
Bàn tay của người đàn ông ấm áp, nhẹ nhàng phủ trên trán người con gái, nhu tình tung tóe: “Sao lại phiền phức chứ, có thể ra sức vì công chúa nhỏ, là phúc phận đã tu luyện đời trước của Đường Hoàn Quân anh."
"Ha ha, anh quả thật rất biết nói chuyện, như vậy đi, nếu như em thi đậu đại học trọng điểm, em sẽ đồng ý anh một điều kiện, chỉ cần không vi phạm đạo đức trung nghĩa là được!"
Đường Hoàn Quân có vẻ đặc biệt kích động: “Lời này là thật chứ?"
Trì Tảo Tảo đang nghĩ, nếu như ngày đó ở trên xe lời Diệp Khuyết nói với cô là thật, như vậy lời cô nói với Đường Hoàn Quân cũng coi như là thật.
Diệp Khuyết là loại người nói một không hai, như vậy cũng sẽ nói chuyện giữ lời đi!
Cô nhìn ánh mắt mong đợi của Đường Hoàn Quân, gật gật đầu: “Đương nhiên là thật, có điều trước tiên là, anh nhất định phải làm cho em thi đậu đại học trọng điểm."
Khuôn mặt Đường Hoàn Quân như đã định liệu trước: “Đừng nói đại học trọng điểm, Thanh Hoa Bắc Đại cũng không có vấn đề gì, Tảo Tảo, kỳ thực em rất thông minh, chỉ là không tập trung, trong đầu cứ nghĩ tới mấy chuyện lung ta lung tung, vì vậy bài tập của em vẫn không đuổi kịp những bạn học khác, như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày anh đi đón em tan học, sau khi tan học anh dẫn em đến chỗ khác làm bài tập, anh bảo đảm, em nhất định sẽ đậu đại học trọng điểm."
Chỉ cần có thể thi đậu đại học trọng điểm,
cái gì Trì Tảo Tảo cũng chịu làm, mau mau cầm lấy bát trong tay Đường Hoàn Quân, liền bắt đầu ăn như hùm như sói.
Cô không muốn lãng phí thời gian, mau mau ăn xong mau mau học bài.
"Được, vậy chúng ta quyết định rồi, mỗi ngày tan học anh đều đi đón em."
"Ừm!"
Nhìn dáng vẻ ăn cơm, bàn tay rộng lớn của anh nhẹ nhàng đặt trên đầu cô, xoa xoa như cún con.
Đột nhiên, cửa phòng bị người đẩy ra.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn sang.
Nhìn thấy là Diệp Khuyết, mặt Trì Tảo Tảo lập tức trắng bệch.
Đường Hoàn Quân đáp lễ kêu một tiếng: “Anh!"
"Cậu đi ra đây! Tôi có lời muốn nói với cậu!"
Mắt lạnh đảo qua Trì Tảo Tảo, Diệp Khuyết nói với Đường Hoàn Quân.
Đường Hoàn Quân gật đầu, đứng dậy xoa xoa đầu Trì Tảo Tảo, dặn dò: “Từ từ ăn, ăn no thì làm hai đề anh mới vừa đưa cho em."
Trì Tảo Tảo gật đầu, nhìn theo Đường Hoàn Quân rời khỏi.
Không, xác thực nói, hẳn là nhìn bóng Diệp Khuyết lạnh lùng rời đi.
Trì Tảo Tảo không hiểu, tại sao Diệp Khuyết luôn lạnh như băng với cô? Lẽ nào là bởi vì sau này cô sẽ trở thành vợ của anh ấy sao?
Bởi vì không thích cô, bởi vì không muốn để cho cô trở thành vợ của mình, vì vậy anh mới lạnh băng băng như vậy với cô sao?
Trì Tảo Tảo thả bát đũa xuống, buồn bực gãi đầu một cái.
Sẽ không, nếu như anh ấy thật sự không thích mình, trước đó sẽ không nói chỉ cần cô thi lên đại học, liền có thể đi cùng với anh.
Cô thở dài, đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau mau ôn tập đi!
Phòng sách của Diệp Khuyết!
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, bầu không khí, quỷ dị lạ kỳ.
Diệp Khuyết mặt lạnh không lên tiếng, Đường Hoàn Quân liền mở miệng hỏi: “Anh trai, anh muốn nói chuyện gì với em?"