Ba người mới vừa cơm nước xong, không biết sao, trong nhà nông thôn, đột nhiên xuất hiện rất nhiều người.
Trì Tảo Tảo cắn chiếc đũa, một bên nhìn người trong nhà, một bên suy đoán, vì sao những người kia từng người từng người đều dán mắt nhìn chằm chằm Diệp Khuyết?
Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, đạp đạp anh, "Ông xã à, bọn họ đang làm gì vậy?"
Diệp Khuyết không để ý đến cô.
Trì Tảo Tảo không cam lòng, lại quay đầu hỏi Cừu Tử Mặc, "Này, không phải anh nói anh là thôn dân quanh đây sao? Lẽ nào nơi này là nhà anh? Còn có, tại sao bọn họ lại nhìn chúng ta như vậy?"
Hình như đều là phụ nữ, từng người từng người nhìn xem Diệp Khuyết, hai mắt hình trái tim, nước miếng đều sắp chảy ra.
Không phải là từ trước tới nay bọn họ chưa từng nhìn thấy người cao giàu đẹp trai như Diệp Khuyết sao, nên đều nghe tiếng chạy tới thưởng thức?
Ặc! Nếu thực sự là như vậy thì cô có cảm giác nguy hiểm.
"Tôi không phải người ở thôn này." Cừu Tử Mặc nói.
Trì Tảo Tảo chu mỏ một cái, lập tức đứng lên, đi tới đóng cửa lại.
Nhốt Diệp Khuyết và Cừu Tử Mặc ở trong nhà, cô đi ra ngoài, đứng trước mặt một đống phụ nữ, cười ha ha chào hỏi bọn họ, "Chào các dì."
Mười mấy phụ nữ nhìn cô, không có vẻ mặt gì, từng người từng người còn đưa mũi chân hướng vào phòng quan sát.
Trì Tảo Tảo cố ý đi chặn tầm mắt của bọn họ, "Không phải là các dì coi trọng anh nhà tôi đó chứ?"
Lúc này các phụ nữ mới đưa mắt rơi vào trên người Trì Tảo Tảo, có người hỏi, "Các người là từ đâu đến? Sao lại tới trong thôn chúng tôi?"
Trì Tảo Tảo nói, "Chúng tôi đi du lịch, chỉ là đi ngang qua nơi này mà thôi."
"A? Vậy chẳng mấy chốc các người sẽ rời đi?"
Trì Tảo Tảo gật đầu, "Đúng vậy, mấy tiếng nữa chúng tôi sẽ rời đi."
"Cô nương nhỏ, người đàn ông tuấn tú trong phòng kia, anh ấy là gì của cô? Cô mở cửa, để chúng tôi nhìn một cái thôi?"
Trì Tảo Tảo chắn trước cửa, không cho bọn họ hy vọng, "Tôi nói rồi, anh ấy là anh nhà tôi, không phải các người coi trọng anh ấy chứ?"
Các phụ nữ từng người từng người xấu hổ cúi đầu, "Ai nha, không nói gạt cô, nơi này của chúng tôi, đã lâu không có đàn ông, đàn ông trong thôn đều đi ra ngoài làm công, một
năm mới về một lần, cô còn nhỏ, cô không hiểu, cô mở cửa nhanh, để chúng tôi nhìn anh ta một cái đi!"
"..."
Ách! Chuyện này... Trì Tảo Tảo đột nhiên sởn cả tóc gáy, đám phụ nữ này, có cần phải rõ ràng trực tiếp như thế không?
Không có đàn ông, ngắm đàn ông của cô liền có thể xóa tan nỗi khổ cô quạnh sao?
Có điều, cho bọn họ nhìn một cái, Diệp Khuyết cũng sẽ không mất khối thịt nào đâu mà nhỉ?
Một tia sáng xẹt qua trong mắt Trì Tảo Tảo, cô dừng tay, nói với mười mấy người phụ nữ kia, "Muốn xem người nhà tôi cũng được, mỗi người các người cho tôi một món đặc sản trong thôn, tôi liền cho các người xem, thế nào?"
Mười mấy người phụ nữ hai mặt nhìn nhau, đột nhiên, một giây sau, đảo mắt một cái, toàn bộ người đều xoay người chạy mất.
Trì Tảo Tảo không nói gì, đám người này, quả thực còn thực tế hơn người thành phố.
Cô thất vọng xoay người, lúc muốn mở cửa vào nhà, cái đám phụ nữ kia, từng người từng người ôm thật nhiều đồ vật vọt tới.
Trì Tảo Tảo giương mắt vừa nhìn, có cây củ cải, bắp ngô, khoai tây, thịt khô, lạp xưởng, thịt dê, gà rừng... ặc, thật nhiều nha, đều là thứ cô thích ăn nhất.
Cô mau chóng tới nhận, sau đó nói với bọn họ, "Các người mở cửa đến xem anh ấy đi, anh ấy đang ngồi trong phòng đó, nhớ kỹ nha, chỉ cho xem, không cho phép đụng, ai sờ soạng tôi chặt tay."
Sau đó, một đám phụ nữ ném đồ vật cho Trì Tảo Tảo, liền vọt vào trong phòng, mạnh mẽ vây quanh Diệp Khuyết và Cừu Tử Mặc đến mức nước chảy không lọt.
Diệp Khuyết và Cừu Tử Mặc ngồi trước bàn ăn, còn cảm thấy không hiểu ra sao, trong phòng này, sao lại lập tức thêm nhiều phụ nữ nông thôn như vậy?
Nói trắng ra, phải gọi là góa phụ.