Cô hầu như cũng không do dự, đột nhiên ôm lấy anh, "Vậy chúng ta ở cùng nhau đi? Em không muốn lại về nhà họ Diệp, em không muốn gặp lại người kia."
"..."
Đường Hoàn Quân sửng sốt.
Còn chưa hiểu ra, Trì Tảo Tảo lại nức nở nói: "Nếu như anh ghét bỏ em, em sẽ không ép buộc anh, xin lỗi, hôm nay em quấy rầy anh rồi!"
Cô rời khỏi anh, loạng chà loạng choạng đứng dậy muốn đi...
Đường Hoàn Quân nhìn, biểu hiện chăm chú cố chấp, "Em thật sự muốn ở cùng với anh?"
Trì Tảo Tảo dừng lại, nửa ngày, chắc chắc gật đầu, "Ừm!"
"Không phải là bởi vì uống say, nói bậy bạ?"
Cô vẫn là gật đầu.
"Cũng không phải là bởi vì tức giận Diệp Khuyết?"
"..." Cô im lặng.
Đường Hoàn Quân đứng dậy, kéo cơ thể cô lại, nhìn cô, ẩn tình đưa tình, "Dù cho là vì tức giận Diệp Khuyết, anh cũng đồng ý với em."
Trì Tảo Tảo không thể tin được, nhíu nhíu mày, "Anh không chê em?"
"Anh ghét bỏ em cái gì? Anh yêu em còn đếm không xuể, làm sao anh có thể ghét bỏ em được chứ?"
Trì Tảo Tảo thật là cảm động, lại lập tức nhào vào trong lồng ngực Đường Hoàn Quân, "Hoàn Quân, em biết mà, dù cho người trên toàn thế giới ruồng bỏ em, anh cũng sẽ ở bên cạnh em như thế."
"Em không phải vì tức giận Diệp Khuyết, em là thật sự tuyệt vọng với anh ấy rồi, vì vậy, em mới muốn chân thành ở cùng với anh."
"..."
Trong lòng anh, không ngăn được sự vui vẻ, đồng thời cũng đưa tay ôm cô, thành khẩn gật gật đầu, "Ừm, dù cho em không có hết hy vọng với anh ấy, đối với anh mà nói cũng không đáng kể, chỉ cần em ở cùng với anh, một ngày nào đó, anh sẽ làm cho em thật sự yêu anh."
Cô dựa trong lồng ngực của anh, không nói thêm nữa.
Nước mắt, chẳng biết từ lúc nào đã cạn kiệt.
Thật lâu, cô chủ động rời khỏi ôm ấp của anh, khuôn mặt nhỏ lại điềm đạm đáng yêu, "Nếu không, chúng ta đính hôn đi?"
"Đính hôn?" Đường Hoàn Quân hiển nhiên rất bất ngờ.
Trì Tảo Tảo không cho anh do dự, lại nói, "Chỉ có đính hôn với anh, em mới an tâm đi cùng với anh, anh ưu tú
như vậy, lại đẹp trai như thế, em sợ sau này anh sẽ không cần em nữa, em còn sợ anh sẽ như Diệp Khuyết, vì vậy, em phải đính hôn với anh, em phải cột chặt anh lại."
Nghe nói như thế, Đường Hoàn Quân nở nụ cười.
Anh cười, đưa tay xoa gò má của cô, nụ cười như gió, "Cô bé ngốc, chỉ có em không muốn anh, làm sao anh có thể không cần em chứ, được rồi, chúng ta đính hôn, ngày mai sẽ đính hôn, gọi cha mẹ em, cha mẹ anh, đại ca, còn có Vãn Nguyên, mời bọn họ đến làm chứng cho hai chúng ta, ngày mai chúng ta sẽ đính hôn."
Trì Tảo Tảo cười cười, gật gật đầu, lại vùi vào trong ngực anh, nụ cười tức khắc cứng đờ, nhẹ nhắm hai mắt lại, trong lòng lại là đủ mùi vị lẫn lộn.
Lập tức.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Hoàn Quân đưa Trì Tảo Tảo trở về Đường gia, trong phòng ăn Đường gia, có vợ chồng Đường, con lớn nhất Đường Thì Sơ, và Đường Vãn Nguyên.
Thấy Trì Tảo Tảo và Hoàn Quân cùng nhau trở về, hai vợ chồng ông Đường cười khanh khách đứng dậy bắt chuyện, "Ai u, Tảo Tảo, đã bao lâu con không tới nhà chúng ta? Chúng ta còn tưởng con quên mất nhà chúng ta rồi chứ!"
Trì Tảo Tảo cười cười, cung kính với trưởng bối, "Dì, chú, Đường đại ca, Vãn Nguyên, chào buổi sáng mọi người."
"Chào buổi sáng, chào buổi sáng."
Dì Đường kéo cái ghế, bảo Trì Tảo Tảo ngồi.
Đường Hoàn Quân đứng sau lưng cô, dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng, tuyên bố với mọi người, "Mọi người đều đừng ăn, nghe con nói, con và Tảo Tảo, chuẩn bị đính hôn vào chiều hôm nay, ba mẹ, hai người chuẩn bị một chút, buổi chiều gọi bác trai bác gái Diệp lại đây, để bọn họ làm chứng."
"..."