Cô đưa tay đánh anh: “Anhcố tình gây sự, anh biết rõ em không thể rời bỏ anh, tại sao ngay cả mấy trăm ngôi sao nhỏ kia cũng không tha cho, anh là đồ lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ."
Anh không để ý tới hành động trên tay cô, cánh tay dài duỗi một cái, kéo toàn bộ cơ thể nhỏ gầy của cô, ôm chặt vào ngực mình.
"Phải, anh ích kỷ thì sao? Yêu tinh nhỏ, bên cạnh em, sau này dám to gan để đồ của người đàn ông khác, cẩn thận anh quất chết em."
Anh dứt tiếng, ngón tay thon dài mạnh mẽ, nắm cằm cô giơ lên, sau đó, cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên miệng nhỏ của cô.
"A ~~~ "
Trì Tảo Tảo rên lên một tiếng, vô lực giãy dụa, toàn bộ bị anh hôn, chậm rãi nằm trên giường, anh cúi người đè lên, trằn trọc, dùng sức mút miệng nhỏ của cô.
Miệng nhỏ này, giống như một viên kẹo mật, ngọt ngào, thơm ngát, mềm mại, dán vào liền không nỡ dời đi nữa.
Anh vẫn là không kìm lòng được, cho nên mới không thể chờ đợi như vậy được nữa, cũng muốn tiêu bớt lửa giận trong lòng cô, cho cô một khen thưởng.
Không nghĩ tới, cái khen thưởng này vẫn đúng là hữu hiệu, cô không khóc không náo loạn, trái lại si mê phối hợp anh, hai tay quấn lấy cổ anh, làm hai người hôn sâu thêm.
Người đàn ông cong môi nở nụ cười, hôn đến càng dùng sức, ôm cơ thể nhỏ bé của cô, hai người cùng nhau lăn trên giường.
Anh rất cao lớn, đến gần thân thể của cô, làm cho cô không thở nổi.
Trì Tảo Tảo khó thở đến mặt đỏ chót, thực sự không chịu được, lúc này mới nghiêng đầu đi, né tránh anh hôn.
"Không xong rồi, để em lấy hơi, em thực sự không chịu được."
Đột nhiên, liền bởi vì một chút trốn tránh này của cô là Diệp Khuyết giống như bị dội một chậu nước đá, lạnh cả người.
Chờ cô thở xong, muốn đi qua hôn tiếp thì Diệp Khuyết lại không nghe theo cô, đứng dậy, vỗ vỗ góc áo.
Trì Tảo Tảo ngượng ngùng nhìn anh: “Sao vậy?"
Anh một bên kéo ống tay áo, một bên nhìn cô, như cười mà không phải cười: “Hết giận rồi?"
Trì Tảo Tảo bĩu môi hét: “Em tức giận, em tức giận anh lại không giúp em kiếm về, còn hung dữ với em, loại
chuyện vất vả không có kết quả tốt này, em không làm."
Cô nói, đứng ở trên giường, lập tức nhào tới anh.
Diệp Khuyết không kịp đề phòng, lập tức ôm lấy cô: “Em điên rồi à? Lỡ như ngã thì làm sao?"
Trì Tảo Tảo ôm anh, cười hì hì: “Anh ôm em, sao em ngã được, ông xã à, chuyện hôm nay em không truy cứu anh nữa, thế nhưng sau này, anh đừng như vậy nữa, trong lòng em thật sự rất khó chịu."
Anh ôm eo nhỏ của cô, hiếm thấy cười cười: “Trong lòng em khó chịu? Em cho rằng anh dễ chịu sao? Yêu tinh nhỏ, ngoại trừ có thể dằn vặt anh ra, em còn có thể làm được gì, hả?"
Cô không đồng ý nhíu mày: “Em có thể làm nhiều thứ hơn, ví dụ như... Giúp anh sinh con nha!"
Cô hất cằm lên, nghịch ngợm đáng yêu trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ Lolita.
Diệp Khuyết không nói gì, thả cô xuống, xoay người rời khỏi.
Trì Tảo Tảo mặt dày mày dạn nhào tới, lại từ phía sau ôm lấy anh, điệu điệu nói: "Ông xã à, em còn bốn năm nữa mới tốt nghiệp đại học, thật là khó nha, nếu không chúng ta kết hôn đi được không, ra nước ngoài kết hôn, kết hôn rồi em lại trở về đọc sách, có được hay không?"
"..." Tay chân Diệp Khuyết cứng ngắc, cứ đứng như vậy, không nhúc nhích.
Trì Tảo Tảo nhanh chóng vòng tới trước mặt anh, kéo cánh tay của anh làm nũng: “Nếu như anh không kết hôn với em, vậy em liền không đọc sách, em đi làm công, em đi tìm Hoàn Quân, ngược lại Hoàn Quân càng muốn kết hôn với em hơn anh."
Cô chỉ là đang dùng phép khích tướng anh, không nghĩ tới, vậy mà có hiệu quả.
Con ngươi u ám thâm thúy của người đàn ông, sâu sắc nhìn cô, giọng điệu trầm thấp: “Được, thế nhưng sau này gả cho anh, em đừng hối hận."