Đột nhiên Tảo Tảo không muốn đi ra ngoài du lịch với Diệp Khuyết, lôi kéo Tiết Dung Chân ngồi ở trên ghế salon, tràn đầy tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết cụ thể là có chuyện gì đang xảy ra sao? Con muốn biết, vì sao con sẽ có cậu và bà ngoại như vậy."
Đó cũng không phải là cậu và bà ngoại bình thường, Nữ hoàng một quốc gia, Công tức một quốc gia.
Đó là khái niệm gì? Trì Tảo Tảo không dám nghĩ.
Cô cũng cảm thấy khó tin, cô chỉ là loại nữ sinh nhỏ bé tùy tiện có thể bắt được một đống trên khắp thế giới, làm sao có thể sẽ có thân thích như vậy chứ!
Từ đầu đến cuối cô vẫn không cách nào từ trong khiếp sợ này phục hồi lại tinh thần.
Tiết Dung Chân ngẩng đầu liếc nhìn con trai, thấy con trai không nói gì, bà cũng yên lòng nói ra thân thế của Trì Tảo Tảo.
Hít một hơi, Tiết Dung Chân nói: “Mẹ con, bà ấy đã từng là Công chúa điện hạ nước E, bà ấy lớn lên vô cùng xinh đẹp, rất dịu dàng, tốt bụng, rộng rãi, cô gái cao quý như vậy, là một cô gái hoàn mỹ nhất mẹ từng thấy."
Trì Tảo Tảo giống như khi còn bé, ngây thơ dễ thương đang nghe mẹ kể chuyện xưa cho cô.
Một câu chuyện xưa có thật nhưng lại giống như cổ tích mơ mộng.
Ánh mắt cô cũng không nháy một chút, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tiết Dung Chân.
Tiết Dung chân nói tiếp: “Cha của con, là bạn thời đại học của mẹ với ba con, đều là bạn tốt, còn chú Đường và Dì Đường của con nữa, chúng ta đều là bạn tốt cùng lớp, một lần kia chọn sinh viên ra nước ngoài du học, cha con được chọn vào, cho nên ông ấy rất vinh hạnh đi nước E du học."
"Trong này, sau khi trở về chúng ta nghe cha con nói, ông ấy nói, ông ấy và mẹ con quen biết nhau là ở một lần thi biện luận, lúc đầu, cha con cũng không biết mẹ con có thân phận bối cảnh như vậy, sau khi kết thúc cuộc tranh tài, mẹ con chủ động tìm cha con trò chuyện, từ từ, hai người liền quen biết, sau đó, thời gian dài, bọn họ đã yêu nhau."
"Sau khi bà ngoại con biết mẹ con yêu một
du học sinh nghèo khổ, liền ngăn cấm mẹ con, cũng không cho cha con đi gặp bà ấy."
"Sau này, cha con nghĩ hết mọi cách, cuối cùng có một lần cơ hội, mẹ con trốn thoát khỏi cái lồng vàng khổng lồ đó, sau đó thì bỏ trốn cùng cha con.
"Sau khi hai người bọn họ trở về, liền sống ở thành phố Ninh Đô này, xây dựng một gia đình nhỏ bé, sau đó thì có con."
Tiết Dung Chân cúi mắt nhìn Trì Tảo Tảo, cô nhóc nghe rất nghiêm túc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều che kín ngây thơ và tò mò.
Bà sờ sờ đầu cô, nói tiếp: “Thời gian vụt qua, 6 năm đi qua, cha mẹ con, nghĩ đến bà ngoại con sẽ không can thiệp bọn họ nữa, cho nên cứ yên tâm ổn định cuộc sống ở đây, nhưng không nghĩ tới, 6 năm sau, con nhanh 5 tuổi, không ngờ bà ngoại con phái người tới tìm mẹ con."
"Sau khi tìm được mẹ con, liền mạnh mẽ muốn mang mẹ con đi, khi đó, chúng ta đều không ở đấy, tình huống cụ thể thế nào, chúng ta cũng không rõ lắm, chỉ biết trên đường cha con mang theo mẹ con chạy trốn, bị xe đâm phải, cha con chết ngay tại chỗ, mà mẹ con, không chịu nổi sự thật cha con chết, cũng chết ở trên người cha con tại nơi xảy ra tai nạn."
"..."
Nghe đến đó, Trì Tảo Tảo nhẹ nhàng nháy mắt, thoáng chốc nước mắt chảy ra.
Thì ra, cha và mẹ cô, là bị bà ngoại ép chết.
Thì ra, người bà ngoại ngồi tít trên cao kia, là một ma quỷ, là một bà phù thủy.
Bây giờ đã biết sự thật của mọi chuyện, cô càng sẽ không thể theo chân bọn họ trở về.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc đó toàn bộ thành phố Ninh Đô đều truyền đi xôn xao, thấy người của bà ngoại con đi, chúng ta mới nghĩ đến con, sau đó, mẹ đi ngay đến nơi ở của cha mẹ con để tìm con, nhưng mà, con không ở đó."
Nghĩ đến những chuyện vài chục năm trước, Tiết Dung Chân cũng không nhịn được đỏ vành mắt: “Cho đến khi tìm con suốt một tuần, mới ở một cửa bãi rác tìm thấy con, sau đó, mẹ liền đưa con trở về."