Lúc xe cứu thương và xe cảnh sát chạy đến, Diệp Khuyết đã ngất đi rồi.
Trì Tảo Tảo vẫn canh giữ ở bên cạnh anh, nắm tay anh thật chặt, cho đến khi xe cứu thương đưa đến bệnh viện, cho đến khi xe đẩy đưa anh vào trong phòng cấp cứu.
Cô đứng ở cửa phòng cấp cứu, một bên hai tay run run gọi điện cho vợ chồng họ Diệp, một bên nước mắt rơi như mưa.
Sau khi gọi điện thoại xong, một mình cô ngồi chổm hổm ở trong góc, khóc không thành tiếng.
Người chạy tới bệnh viện trước là Đường Thì Sơ, nhìn thấy Trì Tảo Tảo, anh ta đi tới nắm lấy bả vai cô liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao Khuyết lại trúng đạn chứ?"
Trì Tảo Tảo nức nở hai tiếng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông cao to trước mắt, nức nở nói: “Là một tài xế taxi, hắn ta đưa chúng em vào vùng ngoại ô, muốn cướp của, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy, anh Thì Sơ, anh ấy trúng đạn rồi, ở giữa lưng, anh ấy sẽ chết sao?"
Thấy Trì Tảo Tảo sợ hãi hoảng hốt như vậy, anh ta ôm cô vào trong ngực, an ủi: “Không sao, một người kiêu căng như cậu ấy, một súng bắn vào trên người cậu ấy không có gì việc gì lớn, yên tâm đi."
Nghe như thế, Trì Tảo Tảo mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ một lát sau, vợ chồng họ Diệp cũng chạy tới, căng thẳng lôi kéo Trì Tảo Tảo hỏi: “Làm sau vậy Tảo Tảo? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trì Tảo Tảo đầu đuôi góc ngọn kể một lần chuyện đã xảy ra, Diệp Chấn Hoa hỏi: “Vậy tên cướp đó bây giờ ở đâu? Bị bắt rồi hả?"
Trì Tảo Tảo lắc đầu, nghĩ đến một màn kia, đến bây giờ cô vẫn còn chưa tỉnh hồn: “Anh ta bị Diệp Khuyết bắn chết, thi thể bị cảnh sát mang đi."
Đường Thì Sơ xoay người qua chỗ khác, lấy điện thoại ra gọi ra ngoài, không biết có phải gọi cho cảnh sát hay không, chỉ một lát sau, anh ta cúp điện thoại, xoay người nói chuyện với bọn họ.
"Đó là một tên chạy trốn, có tiền án, là tội phạm giết người đang chạy trốn, phát súng kia của Khuyết, cuối cùng là vì dân trừ hại."
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều thở ra một hơi.
Ít ra, Diệp
Khuyết sẽ không bởi vì giết người mà ngồi tù.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu bị mở ra, một y tá vội vã chạy đến, gọi: “Ai là Tảo Tảo?"
Trì Tảo Tảo nhanh đứng lên: “Tôi, là tôi."
Y tá kia nhìn cô một cái, lôi kéo cô chạy vào phòng cấp cứu.
Trì Tảo Tảo có chút ngốc, cô bị mang đi, còn bị ép buộc thay quần áo vô trùng, đi vào phòng phẫu thuật.
Trong phòng phẫu thuật, Diệp Khuyết đã tỉnh lại, thấy Trì Tảo Tảo, anh đưa tay kéo cô.
Trì Tảo Tảo nhào qua quỳ gối trước bàn mổ, nước mắt nhịn không được lại rơi xuống: “Anh sẽ không sao, ông xã, anh không có việc gì, anh Thì Sơ nói, anh rất kiêu ngạo, một súng bắn vào trên người anh sẽ không có chuyện gì."
Diệp Khuyết nghe nói như thế, cười rộ lên, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Đương nhiên anh không có việc gì, một súng này quả thật không tính là gì, anh chỉ muốn nhìn em một chút, Tảo Tảo, đừng khóc, khóc lem mặt sẽ không đẹp."
Trì Tảo Tảo nhanh chóng xóa sạch nước mắt: “Ừm, em không khóc, ông xã, anh mau mau khỏe, em không ép anh kết hôn với em nữa, chỉ cần anh bình an, sau đó anh để em làm gì em đều nguyện ý."
Anh nhíu chặt lông mày, cười khổ: “Kết hôn là chuyện hai người tự nguyện, tại sao là em ép anh chứ, anh sẽ khá hơn, ngày mai chúng ta liền đăng ký kết hôn, được rồi, bọn họ muốn bắt đầu giúp anh lấy đạn ra, em đi ra ngoài đi!"
Lúc trước bác sĩ nói, đạn bắn chèn lên dây thần kinh ở lưng, nếu lấy đạn ra, có thể sẽ dẫn đến hôn mê một thời gian dài.
Anh không muốn cứ như vậy hôn mê đi, anh muốn liếc nhìn cô nhóc nhiều hơn một chút, như vậy, lúc hôn mê, có lẽ anh vẫn có thể mơ thấy cô.