Trì Tảo Tảo cũng cảm thấy rất kinh ngạc, không phải học trưởng đã nói phải làm xong đám cưới giả này sao? Tại sao hôn lễ đã bắt đầu rồi, mà còn không thấy bóng dáng anh ấy?
Thật ra thì, cô cũng thật sự không muốn kết hôn, chẳng qua là quá mức nóng lòng muốn gặp Diệp Khuyết, cho nên cứ dựa theo lời học trưởng nói mà làm.
Nhưng cô không rõ, tại sao bây giờ tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, hôn lễ đã bắt đầu, tại sao anh còn chưa tới?
Nàng đứng bên cạnh Nam Cung Dực, nghe tiếng nghị luận của mọi người bên dưới, nhất thời cảm thấy mình giống như là cô dâu bị vứt bỏ, dường như hơi mất mặt.
Sắc mặt Nam Cung Dực cũng vô cùng khó coi, sắp xếp mấy người đi xuống tìm chú rể, chú rể còn chưa tìm được, liền nghe tiếng người hầu, "Nữ hoàng đến!"
Vừa nghe nói nữ hoàng tới, dưới đài tất cả mọi người đều đứng lên, cúi người chắp tay.
Nam Cung Dực kinh ngạc, nữ hoàng sao lại biết mà tới? Hôm qua lúc gặp bà, không phải nói hôm nay muốn ra ngoài thăm hỏi sao?
Tựa hồ ý thức được chuyện không tốt, sắc mặt Nam Cung Dực tối đi rất nhiều.
Nhưng anh ta vẫn kéo Trì Tảo Tảo, đi tới trước mặt nữ hoàng, cúi đầu nói: "Không biết nữ hoàng lúc này sẽ tới, không có từ xa tiếp đón, mong rằng nữ hoàng thứ tội."
Nói xong, Nam Cung Dực nhìn Trì Tảo Tảo bên cạnh, nói: "Chào bà ngoại con đi."
Trì Tảo Tảo không lên tiếng, ngước mắt lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt.
Nhìn bàkhoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, khoác lên người mũ phượng và khăn choàng, tôn quý khí phách, cho dù đã khoảng sáu mươi tuổi, nhưng trên mặt không hề thấy bất kỳ dấu vết nào của thángnăm lưu lại.
Bà rất đẹp, đẹp như vậy, ở cái tuổi này của bà, lại có một ý vị khác.
Trước đây Trì Tảo Tảo, còn một lần mơ tưởng chính mình ở xứ xở ảo mộng đó, nhưng cô không tin rằng ở trên thế gian này sẽ có chuyện kỳ quái như vậy xảy ra lên người mình.
Một vị Công tước, một vị nữ hoàng, cô cảm thấy cái thế giới này, thật là khó tin.
Từ không dám tin tưởng, lại đứng ở ngay trước mặt cô, người phụ nữ dùng vẻ mặt ngạo nghễ nhìn mình, lại là nữ hoàng của cả nước E.
Cô nhìn chằm chằm bà, nhìn đến ngây ngốc, không lên tiếng.
Nữ hoàng cũng cũng nhìn chằm chằm cô, từ ánh mắt vốn là trong trẻo lạnh lùng xa lạ
đến giờ lại nhu tình đau xót.
Bà gật đầu, nói ra mấy chữ, "Giống mẹ con lắm."
Tính khí cũng vô cùng giống, bà đường đường nữ hoàng một nước, ai thấy cũng phải cúi đầu, nhưng đứa nhỏ này, lại không e dè chút nào, cứ như vậy trơ mắt nhìn bà chằm chằm.
Nếu không phải nhớ tới mẹ nó, sợ rằng đứa nhỏ này, đã sớm bị đánh ra ngoài.
Nam Cung Dực thấy Trì Tảo Tảo không hành lễ, giọng nói lạnh lùng quát lớn, "Tảo Tảo, những thứ trước kia dạy ngươi con đâu rồi? Tại sao thấy nữ hoàng không hành lễ?"
Hành lễ?
Cô còn hận không thể nhào tới bóp chết bà ta đấy.
Nếu không phải vì bà ta, ba mẹ cô sẽ không rời bỏ cô.
Bà già ác độc như vậy, trong lòng cô thống hận đến nghiến răng.
Không nghĩ tới, nữ hoàng lại không để ý hành động của Trì Tảo Tảo chút nào, phất tay, "Không cần chú trọng những lễ nghi phiền phức kia, hôm nay ta, là lấy thân phận bà ngoại tới tham gia hôn lễ cháu ngoại, mọi người đều không phải cẩn trọng, hôn lễ nên tiến hành thế nào thì cứ như vậy đi."
Lời vừa dứt, tất cả mọi người liền thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, bài hát kết hôn lại vang lên, Nam Cung Dực khoác cánh nhỏ bé của Trì Tảo Tảo, đứng trước mặt cha xứ.
Người hầu trở lại đứng bên người Nam Cung Dực, nhỏ giọng trả lời, "Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, chú rể lập tức đi ra."
Nghe nói như vậy, Nam Cung Dực mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta còn tưởng rằng, thằng nhóc Kim Thừa Trị kia dám đào hôn chứ!
Ngay lúc này, cửa lớn đối diện nhà thờ bị đẩy ra.
Người đàn ông cả người khoác lên bộ âu phục trắng tinh, dáng người thon dài thẳng tắp đứng ở đó, ngược sáng, cả người tựa như phảng phất một tầng sương trắng, xa hoa lộng lẫy, tựa như thiên thần giáng trần.