Sáng sớm ngày hôm sau, vì muốn nhờ Trì Tảo Tảo hỗ trợ cho nên Đường Thì Sơ tự mình đến lái xe đưa Trì Tảo Tảo đến trường.
Ai biết hành động này của anh ta khiến cho Diệp Khuyết bất mãn.
Khi hai người ra khỏi cửa liền nhìn thấy Đường Thì Sơ đang đợi Trì Tảo Tảo, bỗng nhiên Diệp Khuyết hỏi cô: “Em ngồi xe anh ta hay ngồi xe anh.”
Trì Tảo Tảo nhìn Đường Thì Sơ lại nhìn Diệp Khuyết, hít hít cái mũi, mẹ ơi, sao cô lại ngửi thấy mùi dấm chua.
Cô cho Đường Thì Sơ một ánh mắt, sau đó chui lên xe Diệp Khuyết.
“Dĩ nhiên là em ngồi trên xe ông xã.”
Nhìn đến cô ngồi lên xe mình, sắc mắt Diệp Khuyết không còn khó coi như vừa xong.
Anh cũng lái xe rời đi.
Khi Trì Tảo Tảo đến trường học, cô đi thẳng đến ký túc xa.
Không nghĩ đến, trong ký túc xá chỉ có một mình Chung Tình.
Vì nhận lời nhờ vả của Đường Thì Sơ, cô đi đến chào hỏi với Chung Tình: “Chào cậu.”
Chung Tình nhìn cô một cái, mặt không cảm xúc, xoay người.
Con mẹ nó, người này……….sao lại lạnh lùng như vậy, nhìn thấy cô như nhìn thấy kẻ thù.
Trì Tảo Tảo ngăn cô ta lại: “Chung Tình, cậu làm gì vậy? Ngày hôm qua, sao cậu lại ở khu nghỉ dưỡng? Nhìn quần áo của cậu, cậu làm việc ở đó sao?”
Nghe những lời này, Chung Tình dừng bước, nhìn chằm chằm Trì Tảo Tảo, giọng nói chứa đựng sự tức giận: “Đúng thế thì sao, mình làm việc ở đó thì sao nào? Cậu cho ràng mỗi người sinh ra đều giống như cậu, ngậm chìa khóa vàng mà sinh ra, chung quanh đều là những nhân vật ghê ghớm sao? Chung Tình tôi là một kẻ ti tiện, có một người bạn cùng phòng như tôi, cậu rất mất mặt đi?
Người này, đang nói gì vậy?
Trì Tảo Tảo khó hiểu hỏi: “Cậu nói hươu nói vượn gì thế? Khi nào thì mình nói như vậy?”
“Cậu chưa nói vậy hiện tại cậu muốn tìm mình làm gì?”
“Cậu………sao cậu có thể như thế chứ? Mình còn chưa
nói gì, cậu đã hung dữ với mình.”
“Không nói thì đừng cản đường tôi.” Cô ta tức đến hộc máu, vòng qua Trì Tảo Tảo rời khỏi ký túc xá.
Trì Tảo Tảo bị cô ta quát, trong lòng cảm thấy rất ủy khuất.
Cô đây là trêu chọc ai?
Chẳng lẽ hôm nay Chung Tình ăn phải thuốc nổ?
Thật là bực mình.
Đúng lúc này, Đường Thì Sơ gọi đến.
“Alo, Tảo Tảo, em nhìn thấy cô ấy rồi sao?”
Trì Tảo Tảo ngồi xuống giường, oán giận nói: “Anh đừng nói nữa, em còn chưa có nói chuyện, cô ấy đã quát em, anh Thì Sơ, rốt cuộc là có chuyện gì? Người anh cảm thấy có lỗi là chị của cô ấy, liên quan gì đến Chung Tình?”
“Aizz!” Đường Thì Sơ thở dài, trầm giọng nói: “Nếu như cô ấy không muốn gặp anh, thì cứ để cho cô ấy bình tĩnh lại đã, nếu như cô ấy có yêu cầu gì, cứ nói cho anh biết.”
“Vâng.”
“Cứ như vậy đi, anh tắt máy.”
Sau khi tắt máy, Trì Tảo Tảo lấy sách giáo khoa, đi đên khu giảng đường.
Trì Tảo Tảo chỉ có tiết vào buổi sáng, buổi chiều không có, cho nên cô ra khỏi cổng trường bắt taxi đến tập đoàn Thiên Vũ.
Hôm nay cô đến lặng lẽ, không ai biết.
Nhưng vừa đến dưới sảnh, di động của cô vang lên.
Cô lấy ra, màn hình hiển thị cái tên Vãn Nguyên.
Vãn Nguyên gọi điện thoại cho cô làm gì? Không phải mối quan hệ của bọn họ không tốt sao.
Ai, Trì Tảo Tảo cũng không nghĩ nhiều, nhận điện thoại của Đường Vãn Nguyên.