Trên đường về nhà, trong xe Bugatti, yên lặng, như tro tàn. Trì Tảo Tảo biết rằng cô chắc chắn sẽ bị dạy dỗ, cho nên, cô mang vẻ mặt như mình đang bị ức hiếp trước mặt Diệp Khuyết. Nhưng ngoài dự kiến của cô, dọc đường về nhà, anh cũng chưa hề hé răng, càng đừng nói là mắng mình. Cô cảm thấy rất buồn bực, người đàn ông này, tại sao không làm theo lẽ thường? Chẳng lẽ anh muốn về nhà mới dạy dỗ mình? Trì Tảo Tảo đột nhiên hoảng hốt, cảm thấy sớm muộn gì đều phải chết, còn không bằng sớm chết sớm siêu sinh. Cho nên, cô không kiềm chế được, nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc lái xe của Diệp Khuyết, du dương gọi một tiếng: “Ông xã……”
Đây là lần thứ hai cô gọi anh như vậy, hiển nhiên, nghe thấy cách xưng hô này, chân mày Diệp Khuyết nhíu lại, liếc Trì Tảo Tảo. “Ai bảo em gọi anh như vậy?” Nhìn qua, thái độ lạnh băng.
Trì Tảo Tảo lại không cho là đúng, ngẩng cổ: “Dù sao sớm muộn gì đều phải gọi, gọi trước để sau này về thích ứng tốt!”
“……”
Xe Bugatti mạnh mẽ băng qua con đường ngựa xe như nước của thành thị, rất là đẹp mắt. Giống như một cơn gió mạnh, tuyệt trần mà băng qua từng phong cảnh mỹ lệ. Trì Tảo Tảo dứt lời, trong xe lại yên lặng. Yên lặng như vậy, nhưng áp lực lại làm người ta không thở nổi. Chịu không nổi, Trì Tảo Tảo lại mở miệng: “Ông xã, anh sẽ không nói chuyện em vẽ tranh ở lớp học cho cha mẹ chứ?”
Trả lời cô, vẫn là sự yên lặng của Diệp Khuyết. Trì Tảo Tảo biết rằng, người ta buồn ** luôn luôn nín nhịn và tích tụ, nhưng không nghĩ tới, anh lại tích đến bủn xỉn như vậy. Cô thực sự không vui, hai mắt mang theo ghét bỏ nói: “Em nghĩ anh không thích nói chuyện giao tiếp với người khác như vậy, tại sao vẫn ngồi được trên vị trí tổng tài này? Chắc anh không phải là cưỡng ép chiếm đoạt đấy chứ?”
“……”
“Anh Diệp Khuyết, có phải anh đột nhiên biến thành người câm hay không?”
“……”
“Diệp tiểu nhị, không phải bây giờ em mới biết là anh có bệnh tự kỷ chứ?”
“……”
Mặc kệ Trì Tảo Tảo nói như thế nào,
người đàn ông bên cạnh đều im lặng, yên lặng lái xe, yên lặng làm mặt đen, yên lặng tỏa ra khí thế lạnh lùng. Nhưng mà anh không hề để ý đến cô! Trì Tảo Tảo cảm giác cuộc sống này của cô quá là thất bại, cô thật sự thích người đàn ông này, mỗi buổi tối đều mong nhớ anh đến nỗi có mộng xuân, anh chính là đối tượng duy nhất mà cô mơ tưởng đến trong cuộc đời này. Nhưng, nếu đối mặt với một người câm, vậy không phải…… Không phải cô còn may sao?
Nhưng, anh lại không phải người câm, anh chỉ là không thích nói chuyện với cô mà thôi. Đột nhiên, ánh mắt Trì Tảo Tảo sáng ngời, nhìn chằm chằm người đàn ông luôn tích tụ kia, trong lòng tính toán. Lấy thông minh tài trí của cô, cô không tin không thể khiến anh nói chuyện với mình.
Kết quả là, Trì Tảo Tảo không màng rằng anh đang lái xe, cởi bỏ đai an toàn trên người, đột nhiên đứng dậy nhào qua anh. Kỳ thật, trước kia cô không dám làm thế này, chỉ là cô muốn anh nói chuyện, cho nên cô gan to tày trời làm vậy. Cô nhào qua, bởi vì trọng tâm đột nhiên mất khống chế, cho nên không để ý, cái miệng nhỏ không sai lệch hôn lên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như băng của anh. Diệp Khuyết lái xe, hoàn toàn không ngờ cô lại đột nhiên nhào tới như vậy, anh đương nhiên không kịp đề phòng, gấp gáp đạp phanh, tay mắt lanh lẹ, trực tiếp kéo Trì Tảo Tảo ra. “Trì Tảo Tảo, em muốn chết sao?”
Rõ ràng là anh rất tức giận mắng, nhưng Trì Tảo Tảo lại như không nghe thấy, thụ sủng nhược kinh, đôi mắt trong suốt lóe sáng như sao trời. “Anh rốt cuộc nói chuyện với em rồi?”
“……”
Trời mới biết, anh muốn ném con bé này ra khỏi xe đến thế nào.