“Sao anh có thể so sánh với anh ấy? Cho dù anh có tốt em cũng sẽ không thích anh, người em thích chính là Diệp Khuyết.”
Lời này, Trì Tảo Tảo nói rất lớn, giống như toàn bộ biệt thự đều nghe thấy.
Dĩ nhiên, không thể lên đến lầu trên, nhưng Diệp Khuyết còn chưa đi vào phòng đọc sách.
Động tác của anh hơi dừng lại, trước ngực truyền đến sự chua xót.
Thích anh?
Nếu như thích anh, vì sao trước mặt anh, cô lại đi hôn người đàn ông khác.
Vẻ mặt của anh che giấu sự lạnh lùng, mở chốt cửa, đi vào phòng đọc sách.
Nhưng mà ba người dưới lầu, lại lâm vào trạng thái, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, bầu không khi lập tức liền đọng lại.
Tinh thần Đường Hoàn Quân chán nản, phải biết rằng anh ta đường đường là nhị công tử của Đường gia, tuấn tú lịch sự, ở trường học, quán bar…đều là con cưng của trời.
Nhưng ở chỗ Trì Tảo Tảo, cái rắm cũng không bằng.
Anh ta nghiến răng, ngơ ngẩn nhìn Trì Tảo Tảo, bởi vì lời nói dứt khoát của cô khiến anh ta tức giận lên tận trời.
“Đúng, anh kém Diệp Khuyết nhưng Trì Tảo Tảo, em thì sao? Em xứng với anh ta sao? Con mẹ nó, anh điên rồi cho nên mỗi ngày mới có thể cùng em gây sự, em thích anh ta, vậy thì em cứ thích anh ta đi, anh cũng không yêu cầu em phải thích anh? Anh cũng không hiếm lạ, về sau ai đến tìm em, chính là con em.”
Một người đàn ông sao có thể chịu được sự khinh thường của người phụ nữ, hơn nữa, anh ta lại là Đường nhị công tử kiêu ngạo.
Sau khi nói xong, anh ta liền đứng dậy rời đi.
Trì Tảo Tảo khoanh tay trước ngực, cô tức giận, thực sự bị Đường Hoàn Quân chọc giận.
Nhưng cô cũng không nói gì, nhìn về phía Đường Văn Nguyên.
Cô ta giống như cũng tức giận, trừng mắt nhìn Trì Tảo Tảo, cười châm chọc: “Hoàn Quân luôn là giữa trưa mới rời giường nhưng vì muốn cho em đạt thành tích tốt, mỗi ngày anh ấy đều dậy từ 7 giờ sáng, chuẩn bị bài tập và hệ thống lại nội dung thi cho em. Vì muốn ở bên em, anh ấy liền lấy cớ dậy
em, em không biết cảm ơn anh ấy, còn nói anh ấy như vậy. Trì Tảo Tảo, chị cảm thấy em chính là một con sói mắt trắng, uổng phí tấm lòng của Hoàn Quân, em thực sự khiến người ta thất vọng.”
Sau khi nói xong, Đường Văn Nguyên cũng rời đi.
Cuối cùng, trong phòng khách rộng lớn cũng chỉ còn lại một mình Trì Tảo Tảo ngây người đứng ở đó giống như một tội nhân.
Cô biết, cô không nên nói Đường Hoàn Quân như vậy nhưng mà cô không thể khống chế được.
Trong lòng cô ủy khuất, một người cuộn mình vào một góc sofa, đôi tay ôm đầu gối, khóc thút thít.
Dì Vân nhìn thấy cô như vậy, chạy nhanh đến hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư, cháu sao vậy?”
Trì Tảo Tảo không để ý tới, tiếp tục khóc.
Vợ chồng ông bà chủ không có nhà, dì Vân đành phải lên lầu tìm Diệp Khuyết. Khi Diệp Khuyết xuống lầu, Trì Tảo Tảo vẫn còn ngồi đó khóc thút thít.
Anh rất ít khi thấy cô ngồi khóc như vậy. Anh em Đường gia không còn ở đây nữa, có lẽ cô đã giận dỗi với bọn họ.
Diệp Khuyết đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, đưa khăn giấy cho cô.
Trì Tảo Tảo nhìn thấy khăn giấy trước mặt, không khỏi ngẩng đầu, không nghĩ tới người đưa khăn giấy cho cô lại là Diệp Khuyết.
Nhìn thấy anh, trong lòng cô càng càm thấy ủy khuất, vòng tay ôm anh, khóc to hơn.
“Diệp Khuyết, Diệp Khuyết, có phải em trời sinh đã khiến cho người khác chán ghét không? Hoàn Quân giận em, Nguyên Nguyên nói em là con sói mắt trắng, ngay cả anh cũng không cần em, từ nhỏ em đã bị cha mẹ vứt bỏ.”
“Hu…hu….vì sao em lại đáng ghét như vậy?”