Nhìn thấy cô ngồi ở đó, anh sốt ruột vẫy tay với cô, nói: “Tảo Tảo, em đừng làm việc ngu ngốc, nghe lời anh, mau vào trong, em đừng nhảy xuống dưới, em muốn làm gì anh cũng sẽ đồng ý với em, nghe lời anh!”
“…”
Trì Tảo Tảo ngơ ngẩn, tư thế này của Diệp Khuyết là vì anh cho rằng cô sẽ nhảy lầu ư?
Con mẹ nó! Bọn họ đều cảm thấy cô nghĩ quẩn cho nên muốn nhảy lầu ư? Cô không phải đứa ngốc, thanh xuân tươi đẹp vẫn còn ở phía sau! Hơn nữa, cô còn chưa kết hôn sinh con, còn chưa lăn giường với Diệp Khuyết, sao cô có thể đi nhảy lầu.
Cô đứng ở trên mái nhà, tất cả mọi người muốn lo lắng cho cô, nhưng cô lại muốn cười.
Một đám ngu ngốc.
Cô bước về phía sau, Diệp Khuyết cho rằng cô thực sự muốn nhảy, sợ tới mức thân thể cứng đờ, ngơ ngẩn nhìn cô.
“Tảo Tảo, đừng làm vậy, không phải em nói em thích anh sao? Anh đồng ý với em, cùng em ở bên nhau, em mau đến đây, đừng đi về phía đó, Tảo Tảo, Trì Tảo Tảo!”
Diệp Khuyết không thể tin được, nếu như cô thực sự nhảy xuống đó, anh sẽ ra sao!
Anh sợ hãi, từ nhỏ cho đến lớn anh chưa từng sợ hãi như vậy, hiện tại, anh sợ, anh sợ cô sẽ nhảy xuống, sợ cô sẽ chết trước mặt mình.
Nếu như cô không nhảy lầu, sau này, cô muốn làm gì, anh sẽ đều chiều theo ý cô.
“Anh nói thật?” Trì Tảo Tảo nghe xong Diệp Khuyết nói, rất là kinh ngạc.
Cô không thể tin được, anh đã đồng ý rồi?
Nhưng là nghĩ đến khả năng anh sẽ đổi ý, Trì Tảo Tảo lại úy hiếp: “Em sẽ không tin anh, trừ khi anh ghi âm những lời này làm chứng cứ!”
“…”
Diệp Khuyết vừa tức lại vừa hận cô, thấy cô nhất định không chịu lại đây, anh không có biện pháp, đành phải lấy di động ra, nhìn cô nói: “Trì Tảo Tảo, anh đồng ý ở
bên cạnh em, sau này, dù cho có chuyện gì, anh cũng sẽ không bỏ em.”
Sau khi ghi âm, ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô, nói: “Còn không qua đây?”
Trì Tảo Tảo nhướng mày nói: “Anh nói anh yêu em, muốn cưới em, muốn em làm bà xã của anh.”
“….” Diệp Khuyết thề, nếu như cô đến đây, anh sẽ tự tay bóp chết cô.
Tiểu ác ma đáng giận, hại anh phải lo lắng như vậy.
Nhưng mà không có cách nào khác, hiện tại, anh phải ngoan ngoãn nghe lời cô: “Anh yêu em Tảo Tảo, sau này vợ của Diệp Khuyết nhất định sẽ là Trì Tảo Tảo.”
Diệp Khuyết vừa nói xong, Trì Tảo Tảo đã không kiềm chế được, chạy như bay đến bên anh, nhào vào ngực anh.
Cô cười tủm tủm, ôm anh thật chắc, luyến tiếc buông ra: “Anh phải nhớ kỹ lời mình nói đi, không được đổi ý.”
Diệp Khuyết nhìn cô, trong lòng buông lỏng.
Đôi tay anh nhẹ nhàng dừng ở trên người Trì Tảo Tảo, từng chút, từng chút ôm chặt cô vào ngực.
Anh không muốn nói gì, cũng không biết nên nói gì, chỉ muốn ôm cô, sợ chỉ cần anh buông lỏng, cô sẽ biến mất.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên, anh có cảm giác sợ hãi.
Anh không thích ứng, sợ hãi sẽ mất đi cô.
Trì Tảo Tảo thấy anh không đẩy mình ra, lè lưỡi, nghịch ngợm nói: “Thực ra, em không có nhảy lầu, em chỉ muốn ở đây hóng gió, một mình hít thở không khí.”
Cô chủ động rời khỏi cái ôm của anh, nhìn anh chằm chằm: “Ông xã, từ nay trở đi chúng ta là một đôi nha, sau này sẽ trở thành vợ chồng, sau đó sinh con, sau đó……”
“….”
Sao cô lại cảm thấy, mặt anh lạnh băng.