Diệp Khuyết nhận lấy cà vạt khiến Trì Tảo Tảo rất vui vẻ nhưng không muốn rời khỏi phòng đọc sách, làm trò trước mặt anh, mở hộp chocolate ra.
Cô vừa ăn vừa hỏi anh: “Cái này là Vãn Nguyên đưa tới cho anh ư?”
Diệp Khuyết ngồi ở bàn làm việc, nghe thấy cô hỏi thế, thần sắc hơi ngưng trệ, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trì Tảo Tảo ăn ngon, vui vẻ nói: “Em biết cái này là do Vãn Nguyên tặng cho anh, chị ta cũng giống em, đều thích anh, đều muốn gả cho anh.”
“…”
Cô buông chocolate ra, đi đến bên cạnh anh, nhìn chằm chằm vào anh hỏi: “Anh nói cho em biết, anh thích Vãn Nguyên không?”
Anh mím môi không nói, tiếp tục sửa sang lại văn kiện.
Trì Tảo Tảo sống chết không buông tha: “Em biết, Vãn Nguyên rất tốt, cao hơn em, hào phóng hơn em, ôn nhu hơn em, nhưng mà……chị ta không thích anh nhiều như em thích anh, nếu như anh cưới em, em hứa, mỗi ngày của anh sẽ đều hạnh phúc.”
“…”
Diệp Khuyết cảm thấy, anh đang nhìn một vai hề diễn tuồng.
Anh không để ý đến cô, tiếp tục công việc của mình.
Trì Tảo Tảo còn ân cần đấm lưng cho anh: “Ông xã, em biết có đôi khi em rất nghịch ngợm, khiến anh phải lo lắng nhưng ít nhất em vẫn rất hiểu chuyện, anh không cần bỏ em đi thích người khác được không?”
Anh không nói, cô hơi nghiêng đầu, để sát mặt anh, hơi thở của cô đều dừng lại trên mặt anh.
“Được không?” Cô làm nũng.
Diệp Khuyết nín thở, anh cảm thấy nếu người phụ nữ này cứ đến gần anh như vậy, anh cũng không dám hứa sẽ không có phản ứng gì.
Vì thế, anh vươn tay đẩy cô ra: “Cách xa anh một chút.”
Trì Tảo Tảo muốn hôn anh, bỗng nhiên bị anh đẩy ra, trong lòng buồn bực, chán nản nói: “Diệp Khuyết, rốt cuộc anh có phải đàn ông hay không?”
Cô nhớ tới khi ở Đường gia, nhìn thấy Đường Hoàn Quân không mặc quần áo, cô tò mò, ghé vào trên bàn anh hỏi.
“Anh có trứng sao?”
“…” Diệp Khuyết ngẩng đầu lên nhìn cô, thần sắc lạnh nhạt.
Trì Tảo Tảo cười quyến rũ: “Sáng hôm này ở trong phòng Đường Hoàn Quân em nhìn thấy trứng của anh ta.”
Khuôn
mặt Diệp Khuyết tối sầm, đôi mắt sắc bén, giống như muốn lăng trì Trì Tảo Tảo.
Trì Tảo Tảo đã sớm quen với dáng vẻ giận dữ của anh, nó còn tốt hơn bộ dạng hờ hững của anh.
Cô không nhìn khuôn mặt đen của anh, nói: “Trứng của Đường Hoàn Quân rất nhỏ, đen như mực, rất xấu….”
“Trì Tảo Tảo, em câm miệng cho anh!”
Rốt cuộc Diệp Khuyết cũng lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng như muốn xẻo thịt, lóc xương cô ra.
“Nếu như em còn không biết liêm sỉ như vậy, thì cũng đừng xuất hiện trước mặt anh.”
Anh tức giận đến ngứa răng, đẩy ghế, rời đi.
Trì Tảo Tảo cảm thấy anh tức giận, chạy nhanh đến ngăn anh lại: “Anh Diệp Khuyết, thực ra, thực ra, em nói cái này!”
Trì Tảo Tảo lấy ra một quả trứng nhựa khủng long, để trước mặt Diệp Khuyết: “Em nói nó, anh không cần thiết phải tức giận chứ?”
Diệp Khuyết rũ mắt, nhìn thấy quả trứng khủng long, sắc mặt cứng đờ.
Con nhóc này, chơi anh?
Còn để cho anh nghĩ rằng, cô và Đường Hoàn Quân đã phát triển đến tình trạng này.
Trong lòng anh hoảng sợ.
Anh ngồi lại vào bàn làm việc, lạnh lùng nói: “Trì Tảo Tảo.”
“Dạ.” Trì Tảo Tảo nhanh chóng chạy tới, ngoan ngoãn đứng cạnh anh.
“Sau này, ít qua lại với Đường Hoàn Quân thôi.” Đây là mệnh lệnh.
Trì Tảo Tảo bĩu môi: “Vì sao?”
“Hỏi nhiều làm gì, em có nghe không?”
Trì Tảo Tảo lắc đầu: “Hoàn Quân rất tốt, thường xuyên giúp đỡ em, khi em khổ sở là anh ta dỗ em vui vẻ, em không muốn đoạn tuyệt với anh ta.”