Trì Tảo Tảo bướng bỉnh làm Đường Vãn Nguyên vô cùng bất đắc dĩ, thấy cô ấy đang ôn lại bài học, cô hết cách, đành phải hậm hực rời đi.
9 giờ tối.
Khi Diệp Khuyết trở lại đã uống một chút rượu, đầu hơi đau, ngồi ở phòng khách xem TV với cha mẹ một lúc thì đi lên lầu tắm rửa.
Sau khi tắm xong, anh ngã lên giường, ngủ một giấc đến hừng đông.
Hoàn toàn quên mất chuyện mình muốn Trì Tảo Tảo chép lại bài học.
Mà Trì Tảo Tảo lại thật sự làm xong hết chuyện anh giao phó, cả một buổi tối cô đều ở trong phòng chờ Diệp Khuyết trở về kiểm tra bài học.
Nhưng đợi cả đêm cũng chưa thấy anh đến kiểm tra, vì thế, cô ghé vào bàn sách ngủ quên mất.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khuyết ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng, khi đi ngang qua phòng của Trì Tảo Tảo mới nhớ tới cô.
Bỗng dưng anh dừng lại trước cửa phòng cô, do dự mất hai phút mới đẩy cửa đi vào.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa kính, cả căn phòng đều tràn ngập sắc vàng.
Trì Tảo Tảo ghé vào trên bàn sách, an tĩnh mà ngủ, lông mi cong dài giống như cánh bướm, xinh đẹp mềm mại, lẳng lặng rũ xuống trước mắt cô.
Khuôn mặt cô nhỏ bằng bàn tay, trắng nõn tinh tế, lại tinh xảo giống như được các nghệ sĩ bậc thầy điêu khắc ra, vô cùng nổi bật.
Cái miệng nhỏ của cô thỉnh thoảng lại chép chép hai cái, nhịp thở có chút nặng nề, lại cau mày, khuôn mặt nhỏ cũng hơi phiếm hồng lên.
Diệp Khuyết cứ nhìn cô như vậy, ung dung thản nhiên, ánh mắt anh dời xuống thì phát hiện thân thể cô đang vặn vẹo khó chịu.
Mà lúc này, Trì Tảo Tảo vẫn luôn ngủ say bất ngờ nỉ non ra tiếng: “A... ông xã..."
“...” Diệp Khuyết nhìn cô, bỗng nhiên sắc mặt ảm đạm.
Cô đang nằm mơ.
Hơn nữa, còn mơ thấy mộng xuân.
“A... anh Diệp Khuyết.”
Giống như vừa được phóng thích, trong lúc ngủ mơ Trì Tảo Tảo đột nhiên hô nhỏ một tiếng, cả người cũng thả lỏng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, tựa như vừa dặm thêm phấn lên mặt.
Sau đó, người cũng từ từ tỉnh lại. Đầu tiên, ánh mắt cô không phát hiện Diệp Khuyết đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy thân thể có chút không thoải mái.
Cô có chút khó có tin, chẳng lẽ lại...
“Thật đáng chết, lại mơ thấy mộng
xuân!”
Lầm bầm lầu bầu xong, cô đứng dậy muốn đến phòng tắm, lại đột nhiên cứng đờ tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Không sai, lúc mới vừa đứng dậy cô đã thấy Diệp Khuyết đứng ngay bên cạnh.
Cô không dám tưởng tượng, lời nói vừa rồi của mình, còn có động tác kia nữa, thế nhưng đều bị người đàn ông này thấy hết.
Nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của anh, hơi thở cô dồn dập, có loại cảm giác muốn chạy trốn.
Càng không biết giấu mặt vào đâu.
Có lẽ là nhìn ra cô đang xấu hổ, Diệp Khuyết cũng không nói gì, cầm lấy bài học trên bàn sách của cô, tùy ý liếc mắt một cái.
“Nếu đã chép xong rồi thì mau xuống lầu dùng cơm, sắp tới giờ đi học rồi.”
Anh nói xong, liền xoay người rời đi.
Trì Tảo Tảo ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng anh, sửng sốt đứng đó, mất nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng lại.
Anh ấy vào phòng mình khi nào vậy? Chẳng lẽ là đã thấy hết những trò đáng xấu hổ vừa rồi?
Đột nhiên cô có cảm giác muốn đâm đầu chết quách đi cho xong.
Ngày thường Tảo Tảo dâm ý nghĩ đến anh còn chưa tính, hiện tại còn làm ra cái trò hạ lưu này trước mặt người ta, nhất định là anh ấy vô cùng chán ghét mình rồi.
A a a a a a a a a a a...
Cô muốn điên rồi, Tảo Tảo bực bội cào cào tóc mình thật mạnh.
Nghĩ đến lại muốn chạy đến trường học, cô mau chóng đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi mới xuống, cũng không dám đối mặt với Diệp Khuyết dùng bữa sáng, ôm cặp sách lên liền bỏ chạy.