Bên bờ hồ sen.
Trì Tảo Tảo chạy tới, cách nhau rất xa, cô đã nhìn thấy Diệp Khuyết.
Bóng dáng người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, đứng bên cạnh bờ hồ, mặc một bộ âu phục khéo léo sang trọng, làm nên sự cao quý và khí phách của anh.
Đẹp trai không ai bằng.
Cô lặng lẽ từ bên này đi sang, lặng lẽ đứng ở phía sau anh, sau đó lập tức ôm lấy anh từ phía sau.
Còn không quên làm điều thừa hỏi, “Anh đoán xem em là ai?”
Diệp Khuyết không xoay người, lại không dấu vết kéo móng vuốt nhỏ của cô ra.
Trì Tảo Tảo không vui, vòng đến trước người anh, nhíu nhíu mày, “Anh không cần em?”
Người đàn ông hừ mũi một tiếng, duỗi tay nắm lỗ tai cô, “Trường học, chú ý ngôn hành cử chỉ.”
Trì Tảo Tảo không nghe theo, làm nũng chui vào trong ngực anh, “Không sao, nơi này cũng không có ai.”
“Trì Tảo Tảo.”
“Vâng?”
“Buông anh ra.”
Cô chính là ôm không bỏ, “Không buông, dù sao cũng không có ai, hai chúng ta đã hai ba tuần không gặp, chẳng lẽ anh không nhớ em sao? Thật sự một chút cũng không nhớ sao?”
Biểu tình của Diệp Khuyết không hề gợn sóng, vẻ mặt thản nhiên, “Buông ra, để anh nhìn em.”
Ách!
Có ý gì?
Trì Tảo Tảo hoang mang, quả nhiên buông anh ra, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm anh, liên tục chớp chớp, bộ dáng rất là ngốc.
Diệp Khuyết rũ mắt, nghiêm túc lại an tĩnh nhìn cô, cô nhóc rất thấp, chỉ cao đến ngực anh.
Bàn tay to rộng của anh, nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo của cô, trong miệng, buồn bực phun ra mấy chữ, “Em gầy đi rồi.”
“……” Trì Tảo Tảo sửng sốt.
Đây vẫn là lần đầu tiên, cô thấy anh buồn rầu như vậy, mi tâm nhíu lại, bộ dáng u oán nói không nên lời.
Này, đây là đang đau lòng cho cô sao?
Ừ, đoán chừng là vậy!
Trì Tảo Tảo lại cười rộ lên, “Gầy sao? Ừ, đoán chừng là vì nhớ anh đến gầy cả người, vậy có phải anh rất cảm động hay không?”
Anh không nói chuyện, một tay lại kéo cô ôm vào trong ngực, giọng nói trầm thấp, “Tảo Tảo, sau này, phải ăn nhiều một chút, đặc biệt là lúc không có anh, bây giờ em đã là người lớn rồi, không thể tiếp tục tùy hứng nữa, biết không?”
Ôi mẹ ơi, này, đây là chuyện gì vậy?
Anh chủ động ôm cô còn không nói, lại còn nói ra những lời lừa tình như vậy.
Cô vùi ở trong lòng anh, trái tim nhỏ có chút chịu không nổi.
Chịu không
nổi lần đầu Diệp Khuyết có vẻ mặt ôn hoà như vậy với cô.
Âm thanh đùa dai vừa mới bắt đầu trong lòng, bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói nam tính vang lên trên đỉnh đầu.
“Lúc em không có ở nhà, anh cũng sẽ nhớ em.”
Ách ~~~~
Trì Tảo Tảo muốn điên rồi.
Hôm nay người đàn ông này rốt cuộc là làm sao vậy?
Vậy mà sẽ nói với cô, anh cũng sẽ nhớ cô.
Ôi mẹ ơi! Thật sự chịu không nổi.
Lần đầu tiên cô chủ động đẩy anh ra, ngẩng đầu nhỏ lên, mắt to long lanh nhìn chằm chằm đánh giá anh.
“Ông xã, hôm nay anh làm sao vậy? Trước đây anh, chưa bao giờ nói với em những lời này.”
Trì Tảo Tảo cảm thấy, trong lòng anh nhất định có chuyện, nếu không, tương phản cũng quá lớn đi.
“Trước đây là trước đây.”
Anh dắt tay nhỏ của cô, bước chậm ở bên cạnh bờ hồ, “Chẳng lẽ, em không muốn anh đối với em tốt một chút sao?”
Trong lòng Trì Tảo Tảo cười trộm, gấp không chờ nổi gật đầu, “Anh đối với em như vậy, em có chút không thích ứng, nhưng mà trong lòng vẫn rất chi là vui vẻ, ông xã, sau này cũng không cần hung dữ với em nữa được không?”
Anh nắm tay cô, chậm rãi đi về phía trước, không hé răng nói nửa lời.
Trì Tảo Tảo đột nhiên chạy lên ngăn anh lại, “Đúng rồi, anh dạy khoa nào, lớp nào a?”
Anh lẳng lặng nhìn cô, hứng thú trêu chọc hỏi lại, “Em đoán xem.”
Ôi chao, bây giờ Diệp Khuyết vậy mà cũng sẽ chơi trò này với cô.
Trì Tảo Tảo cười rộ lên, “Anh đoán em đoán đúng không?”
Anh tiếp tục, “Anh đoán em đoán được.”
Trì Tảo Tảo nhón mũi chân, nhào qua hôn anh, “Em đoán anh dạy khoa em, lớp em.”
Anh duỗi tay nhéo cái mũi của cô, “Thông minh.”