Sáng sớm hôm sau.
Trì Tảo Tảo biết Kim Thừa Trị sẽ đến đây đón cô cho nên cô đã thức dậy từ rất sớm.
Nhưng cho dù như vậy, Diệp Khuyết vẫn ra cửa sớm hơn cô.
Trì Tảo Tảo có chút uể oải, bữa sáng cũng không ăn, sau khi chào cha mẹ liền đến trường học.
Mới vừa đến cửa khu Ngự Cảnh, cô đã nhìn thấy Kim Thừa Trị.
Trì Tảo Tảo biết anh ta đến đây đón mình, cô còn nghĩ anh ta sẽ lái xe qua đây hoặc chính cô lái xe đi, nhưng không nghĩ tới……..
Anh ta đi xe đạp.
Nhưng mà xe đạp cũng tốt.
Cô đi tới, cười tủm tỉm với Kim Thừa Trị: “Chào buổi sáng, học trưởng.”
Người đàn ông quay đầu nhìn thấy Trì Tảo Tảo tung tăng đến đây,
Người chưa bao giờ cười như anh ta, vào giờ phút này, khi nhìn thấy Trì Tảo Tảo, khóe môi cũng cong lên.
Nụ cười đó như ánh mặt trời ấm áp.
Trì Tảo Tảo đứng ở trước mặt anh ta, khi cô nhìn thấy nụ cười anh ta lại cảm thấy có chút hoảng hốt: “Oa, anh cũng sẽ cười sao?”
Kim Thừa Trị khẽ vươn tay ra xoa tóc cô: “Anh chỉ cười với em mà thôi.”
A? học trưởng sẽ nói những câu tán tỉnh như này sao.
Trì Tảo Tảo cười xấu hổ, né tránh tầm mắt của anh ta: “Chúng ta đi thôi.”
Cô chủ động ngồi lên xe đạp, ôm eo anh ta, trong lòng Kim Thừa Trị cảm thấy ấm áp, đạp xe rời khỏi Ngự Cảnh.
Trì Tảo Tảo ghé vào lưng nam thần, tận hưởng sự an nhàn, nhắm mắt lại tưởng tượng người đàn ông đang chở cô là Diệp Khuyết.
Tưởng tượng đến chuyện cô được người đàn ông mà mình yêu đèo mình bằng xe đạp. Cô cảm thấy rất hạnh phục, cho nên Trì Tảo Tảo càng dùng sức ôm chặt eo người đàn ông.
Kim Thừa Trị cho rằng cô có tình cảm nam nữ với anh ta, khi thấy cô ôm chặt mình như vậy trong lòng anh ta cũng cảm thấy thoải mái.
Trên thế giới này, chưa có ai có thể đến gần anh ta như Trì Tảo Tảo, cũng không ai có thể cho anh ta cảm giác như Trì Tảo Tảo mang lại cho anh ta.
Cũng chỉ có cô khiến trong lòng anh ta có cảm giác kỳ diệu.
Cho nên, anh ta không muốn
cô rời đi, muốn cô vĩnh viễn làm bạn bên cạnh anh ta.
Xe đạp dừng lại ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, Trì Tảo Tảo vẫn ôm anh ta như cũ, hai người cùng chờ đèn xanh đèn đỏ.
Nhưng mà, không ai chú ý.
Bên trong chiếc xe hơi gần cạnh bọn họ, người ngồi bên trong là Diệp Khuyết.
Bởi vì cửa số xe được đóng lại cho nên người bên ngoài không nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe, cho nên Trì Tảo Tảo không nhìn thấy Diệp Khuyết.
Ngay từ đầu, Diệp Khuyết cũng không chú đến hai người đi xe đạp nhưng tài xế Vân Phi không biết như nào lại thấy được Trì Tảo Tảo.
Anh ta nói với Diệp Khuyết: “Tổng giám đốc, kia không phải là tiểu thư sao?”
Diệp Khuyết quay đầu, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Trì Tảo Tảo ôm eo người đàn ông khác, cô còn nhắm mắt lại, tỏ vẻ hưởng thụ.
Nhiệt độ xung quanh như bị giảm đột ngột, trước ngực anh giống như có tảng đá đè nặng, khiến anh không thở nổi.
Cô đang làm gì?
Cô lại có thể ôm người đàn ông khác.
Ánh mắt Diệp Khuyết âm u, gân xanh trên trán nổi lên, cả người bao phủ bởi tầng sương lạnh lẽo.
Anh giống như muốn xuống xe, nhưng còn chưa mở cửa, đèn xanh lóe lên, người đàn ông lái xe đạp tiếp tục đạp xe.
Anh trơ mắt nhìn một người đàn ông xa lạ chở Trì Tảo Tảo rời đi.
Giờ phút này, trái tim anh như bị dao cắt, đau đớn kịch liệt.
Diệp Khuyết sửng sốt.
Anh làm sao vậy? Sao lại có cảm giác đau lòng.
Là do anh để ý cô cùng ngồi trên xe đạp với người đàn ông khác, hay không thoải mái khi cô ôm người đàn ông khác?
“Đi theo bọn họ.” Diệp Khuyết ra lệnh.
Vân Phi gật đầu, đi theo xe Kim Thừa Trị.