“Thiếu gia, đây là học trưởng của tiểu thư, cậu ấy muốn đến thăm tiểu thư.”
Nghe thấy thế, Diệp Khuyết ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên trước mặt.
Vẻ mặt căng thẳng, âm u khiến cho người ta hoảng sợ.
Dì Vân đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng.
Chỉ có Kim Thừa Trị tiến lên, lễ phép chào Diệp Khuyết: “Chào anh, chuyện là thế này, hôm qua Tảo Tảo bị ngất trong mưa, cho nên em muốn đi thăm em ấy.”
“Nó rất khỏe.”
Diệp Khuyết lạnh lùng nói, bộ dạng vân đạm phong khinh, trong đôi mắt lại không thể che dấu lệ khí.
Lệ khí này giống như cảnh bảo cho người bên cạnh nên cách xa anh ra.
Nhưng Kim Thừa Trị lại không sợ chết: “Em….có thể gặp cô ấy được không?”
Ánh mắt hung ác của người đàn ông nhìn về phía bảo mẫu.
Dì Vân hiểu ý tứ của thiếu gia, bà có chút xấu hổ, tiến lên nói với Kim Thừa Trị: “Tiểu thư rất khỏe, cháu nên về trước đi!”
Ai ôi, một bạn nam đến nhà thăm tiểu thư, đó không phải là muốn tìm chết sao?
Gần đây tính tình của thiếu gia nhà họ không tốt, nếu như chọc phải anh thì cuộc sống hàng ngày của những người hạ nhân như bọn họ sẽ rất khổ sợ.
“Anh là anh của Tảo Tảo!” Kim Thừa Trị nếu không thể thấy được Trì Tảo Tảo sao có thể an tâm rời đi, khăng khăng nhìn Diệp Khuyết: “Anh, anh để em gặp cô ấy đi, chỉ cần nhìn thấy cô ấy, em sẽ rời đi.”
Làm sao Kim Thừa Trị có thể biết, sự cố chấp của anh ta càng khiến người đàn ông nổi giận lôi đình.
Ném tờ báo trong tay xuống, Diệp Khuyết đứng lên, ánh mắt như chim ưng, nhìn Kim Thừa Trị nói: “Cậu có quan hệ gì với em ấy? Em ấy sinh bệnh thì có liên quan gì đến cậu? Còn có, sau này cậu tránh xa em ấy ra, nếu như cậu có can đảm đến gần em ấy, cậu có tin tôi sẽ khiến cậu bị đuổi về nhà hay không.”
“….” Kim Thừa Trị sửng sốt.
Còn chưa có phản ứng vì sao anh trai của Trì Tảo Tảo lại đãi khách như vậy, chỉ thấy người đó xoay người, ra lệnh cho bảo mẫu: “Dì Vân, tiễn khách, sau này không cho cậu ta vào đây nữa.”
Dì Vân hoảng sợ đi đến, ngượng
ngùng hạ lệnh đuổi khách với Kim Thừa Trị.
Đây là lần đầu tiên Kim Thừa Trị gặp phải một người không nói lý, không chịu đi, nhìn Diệp Khuyết nói: “Em là học trưởng của cô ấy, em quan tâm đến cô ấy thì làm sao? Thật không ngờ Tảo Tảo lại có một người anh trai như này.”
Bước chân Diệp Khuyết dừng lại, nhưng cũng không hề quay đầu.
Anh đứng ở giữa cầu thang, thân thể có chút cứng đờ.
Học trưởng của Trì Tảo Tảo, học trưởng…..
Một người học trưởng.
Anh đi đến phòng đọc sách, gọi điện cho trợ lý Vân Phi.
“Điều tra cho tôi, người hôm đó đạp xe đưa Tảo Tảo đến trường, tôi muốn toàn bộ tài liệu về cậu ta.”
“Vâng.”
Sau khi tắt máy, Diệp Khuyết ngồi trên ghế hờn dỗi.
Học trưởng?
Chỉ là học trưởng thôi sao?
Anh muốn nhìn xem cậu ta có thể làm học trưởng trong bao lâu?
Dì Vân bưng trà đến, gõ cửa: “Thiếu gia!”
Diệp Khuyết thu hồi suy nghĩ, lạnh lùng nói: “Vào đi!”
Dì Vân đẩy cửa vào, để chén trà lên trước mặt Diệp Khuyết, có chút xấu hổ nói “Thiếu gia, thực ra, đó chỉ là một người bạn của tiểu thư mà thôi, cậu không nên……”
Bà còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt hung ác nham hiểm của Diệp Khuyết đánh gẫy.
Dì Vân đành phải cúi đầu: “Cậu coi như tôi chưa nói gì nhưng mà nếu cậu không muốn tiểu thư kết giao bạn bè vì sao không dành thời gian ở bên tiểu thư.”
Người đàn ông không kiên nhẫn: “Dì Vân, chuyện của tôi khi nào đến lượt dì nói.”
Mỗi ngày anh đều phải quản lý một công đi, vì muốn có thời gian ở bên cô, anh đã đi đến trường học A để dạy.
Căn bản cô nhóc không biết dụng tâm lương khổ của anh.