Lưu Yển Nguyệt ngồi vân vân móng tay, chéo chân kiêu ngạo trên sô pha.
Tiếng bước mỗi lúc một gần, cuối cùng dừng lại trước mặt, cô từ từ ngẩn đầu nhìn lên.
Bàn tay đẩy một sấp giấy trên bàn về phía người đàn ông kia
“Đây là bản hợp đồng do em soạn ra, anh xem thử đi”
Phùng Dịch nhướng mày, nhìn cô một cách thích thú, khóe môi hơi cong lên: “Bản hợp đồng? Lưu tiểu thư của chúng ta có phải xem phim quá nhiều rồi không?”
Câu hỏi nghi ngờ, pha thêm chút bực bội của anh vang lên, bàn tay thon gọn thờ ơ cầm sấp giấy kia lên.
Ánh mắt dần lóe sáng, anh giấu đi rất nhanh, cất giọng ảm đạm: “Muốn theo đuổi anh?”
“Phải, dù sao em cũng 30 rồi.
Không còn là thiếu nữ hai hai, hai ba nữa, hôn nhân này cũng đỡ tốn công em phải tìm người phù hợp.
Theo em biết, anh cũng như em, cũng độc thân, hai gia đình chúng ta đã tác hợp như vậy, chi bằng cứ thuận nước làm theo”
Ngừng một chút, Lưu Yển Nguyệt đứng dậy đến trước mặt anh, môi nở ra nụ cười vui vẻ: “Phùng Dịch, tuổi chúng ta không còn nhỏ nữa…”
“Em chê tôi già sao?”
Phùng Dịch bật cười cắt ngang, bàn tay bỗng nhiên nâng lên xoa xoa đầu cô: “Nếu em đã nói như vậy rồi, phận làm chồng như tôi có thể không đồng ý sao? Nhưng nói cho em biết, theo đuổi tôi không dễ như vậy đâu”
Nghe vậy, cô hơi sững người trước ánh mắt đầy dịu dàng của anh.
Sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xua tan ý nghĩ vừa nãy.
Sao anh có thể có tình cảm với cô được, rõ ràng đây chỉ là lần thứ hai bọn họ gặp nhau
“Này”
Anh khẽ gọi: “Ngơ người cái gì đó, cô nương?”
Cô giật mình thu lại cảm xúc vừa nãy, giữ nụ cười vui vẻ trên mặt: “Theo đuổi anh thôi mà, em nói cho anh biết, không gì có thể làm khó được em đâu”
“Vậy, anh đây chờ em theo đuổi”, nói xong, anh liền xoay người ra ngoài
“Này tối như vậy rồi, anh còn muốn đi đâu?”
Lưu Yển Nguyệt chạy chắn ngang trước mặt anh, bực bội lên tiếng.
Tự nhiên đang trò chuyện cùng người ta, liền xoay người bỏ ra ngoài.
Vợ trên danh nghĩa dù sao cũng là vợ mà, anh không thể thông báo cho cô biết sao?
Ánh mắt anh nhìn vào người phụ nữ trước mặt, không hiểu sao không hề cảm thấy khó chịu.
Nếu là trước đây, bị một người phụ nữ mới gặp chặn đường chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng đối với cô lại khác, một chút gọi là bị làm phiền cũng không hề có.
Thậm chí, anh còn tưởng bản thân mình bị thần kinh, mà tận hưởng việc này
“Sao nào, ngay lập tức liền muốn tôi báo cáo tình hình à?”
Phùng Dịch đút hai tay vào túi quần, trong lòng cảm thấy người phụ nữ trước mắt này vô cùng thú vị, cô phồng má nói: “Tối rồi, anh ra ngoài lỡ như xảy ra chuyện chẳng phải em vừa kết hôn đã thành góa phụ sao?”
Anh bị lời nói của cô làm dở khóc dở cười: “Em đang trù ẻo tôi sao?”
“Lưu Yển Nguyệt, dù tôi có chết thật em cũng không thể lấy người nào khác đâu”
“Cái gì”, chân mày cô nhíu chặt lại, trong lòng thầm mắng.
Người đàn ông này bị thần kinh à, không còn sống cũng không cho vợ đi lấy chồng khác.
Ngay lúc đó, bên tai cô vang lên giọng nói cực kỳ gần: “Em cả đời chỉ được là vợ của tôi thôi”.
Nói xong anh còn thổi nhẹ vào d ái tai khiến Lưu Yển Nguyệt rùng mình
Cô bĩu môi khinh thường: “Không biết anh còn có tính chiếm hữu cao đến như vậy đó”
Bỗng dưng anh ôm lấy eo cô, kéo sát về phía mình.
Đầu hơi cúi xuống nhìn người con gái trong lòng ngực, khóe môi lại bất giác nâng cao lên.
Chậc, bản thân sao lại bạo như vậy chứ, còn ôm eo con nhà người ta
Lưu Yển Nguyệt bất ngờ đến mặt không còn một giọt máu, ngơ ngác đến mức không động đậy.
Trước ánh mắt gay gắt từ cô, Phùng Dịch ho khẽ rồi rời tay khỏi người cô, bản thân lùi về sau vài bước
Tay anh xoa xoa trước mũi, e ngại không dám nhìn thẳng vào người trước mắt: “Ha ha, tôi không cố ý”
“Tôi ra ngoài công việc một chút, em ở nhà nghỉ ngơi trước đi”, bỏ lại một câu, Phùng Dịch nhanh chóng