“Cho em”, trước mặt là cây kẹo đường vàng óng ánh, bên cạnh vang lên giọng nói trầm ấm khác với giọng Lưu Yển Nguyệt nghe thường ngày.
Tầm mắt cô di chuyển sang người bên cạnh, môi mỉm cười nhạt.
(Hình ảnh kẹo đường đây nha)
Quay ngược thời gian về hai giờ trước.
Sau khi ký hợp đồng xong tại nhà hàng Hoa Hoa, Lưu Yển Nguyệt để thư ký Tạ trở về công ty trước, còn cô muốn đi dạo thư giãn một chút.
Nhà hàng Hoa Hoa nằm trên con đường Trường Sơn, trường phổ thông của cô cũng đặt tại nơi này.
Đi trên đoạn đường, hai bên là hai hàng hoa sứ trắng đang nở rộ, vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh cô không kiềm được nhớ lại những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường, cũng nhớ về người mang danh “mối tình đầu”.
Nghĩ đến đây, Lưu Yển Nguyệt trầm mặt một lúc lâu, rồi bật cười chế giễu.
Đúng thật năm đó cô từng vứt bỏ cả mặt mũi muốn đi theo người ta, kết quả người ta chỉ dùng một câu “Anh muốn phát triển sự nghiệp” để chối bỏ.
Như vậy, mối tình đầu yêu sâu đậm của cô bị giẫm nát tan tành.
Cô cúi đầu nhìn mũi giày cao gót đang bước đi, vô tình đụng va phải một người đang đi hướng ngược lại
“A a”
Lúc cô tưởng mình sẽ ngã, nào người được người kia vươn tay đỡ lấy.
Lưu Yển Nguyệt ngạc nhiên tròn mắt, sau đó vội vàng cúi đầu cảm ơn người ta.
Người kia nhìn bộ dạng cuống quích của cô chọc cho bật cười: “Nhiều năm rồi, em vẫn hậu đậu như vậy”
“Hả?”
Nghe vậy, cô liền ngẩn đầu nhìn lên đối diện với người kia.
Đồng tử đen trong mắt dần co rút lại, miệng há lớn bất ngờ.
Ngay sau đó, sắc mặt cô liền đen thui lại, trong lòng không nhịn được thở dài.
Sao bản thân cô thể xui xẻo như vậy chứ? Đâm phải người ta mém chút đã ngã, may mắn được đỡ lấy nhưng người kia lại là “mối tình đầu” mà cô không muốn gặp nhất.
Mục Thiếu Khiêm mỉm cười dịu dàng nhìn cô gái trước mắt, anh khẽ lên tiếng: “Lâu rồi không gặp em.
Cũng đã gần mười hai năm rồi nhỉ, kể từ khi chúng ta tốt nghiệp cấp ba”
Lưu Yển Nguyệt nhúng vai: “Cũng chịu thôi, anh bận lo cho sự nghiệp mà”
“Yển Nguyệt, anh xin lỗi”, bỗng người kia nhẹ giọng nói, ánh mắt còn trở nên bối rối: “Năm đó anh không cố ý tổn thương em.
Anh chỉ là muốn phát triển sự nghiệp để có thể xứng đáng đứng bên em thôi”
Cô lắc đầu khẽ cười: “Đàn ông bọn anh nhiều lý do thật đó”
“Không phải… Yển Nguyệt à…”
Không để anh nói hết câu, cô đã cắt ngang: “Không sao đâu, em không trách anh.
Vốn dĩ năm đó con đường cuối cùng vẫn sẽ chia tay thôi.
Lúc đó chỉ là em xốc nổi, không chịu được đả kích nên nói ra những lời như vậy.
Trưởng thành rồi, suy nghĩ lại việc làm của anh cũng không thấy quá đáng nữa”
Lưu Yển Nguyệt ngừng một chút rồi lại nói: “Năm đó là do em quá cuồng nhiệt, không thể tránh khỏi việc anh khó chịu”
Mục Thiếu Khiêm lặng nhìn cô bằng ánh mắt khổ sợ, anh tự cười mình: “Anh không khó chịu, ngược lại còn rất thích được em làm phiền”
Nghe lời anh nói, cô sững người sau đó lại đánh lảng ra chuyện khác: “Bỏ qua đi, chuyện xảy đã cũng hợp một thập niên rồi còn gì”
Cả hai người đã lâu không gặp, khó có thể không nhắc lại những chuyện đã qua.
Một nam một nữ sánh vai nhau đi trên con đường hoa sứ trắng.
Cùng lúc đó là giờ tan học, không tránh khỏi việc học sinh tan trường vô cùng đông đúc.
Chạy sượt qua hai người bọn họ là một nam sinh tràn đầy vẻ thiếu niên, phía sau là cô gái nhỏ đang đuổi theo, miệng không ngừng phát ra tiếng: “Cậu đứng lại cho mình, còn chạy nữa mình sẽ không quan tâm đ ến cậu nữa”
Nghe cô gái nói vậy, người nam sinh kia liền dừng chân quay đầu nhìn lại, gương mặt tỏ vẻ không vui: “Chẳng phải cậu nói là muốn chạy đua với mình à? Lại giở thói nhõng nhẽo sao”
“Không biết, mình chạy không nổi nữa”, cô nữ sinh tóc buộc đuôi ngựa, phồng má rồi ngồi chồm hổm xuống đất.
Nam sinh kia nhíu mày đi lại gần, nắm tay cô kéo dậy: “Thật sự đi không nổi à?”
“Ừm”
Nam sinh thở dài: “Mình cõng cậu”
Cứ vậy, nữ sinh leo lên trên lưng nam sinh kia để anh cõng mình đi xa, hai người còn vui vẻ trêu chọc nhau.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Lưu Yển Nguyệt nhớ lại khoảng thời gian trước kia của mình, liếc sang Mục Thiếu Khiêm.
Thật bất ngờ, không biết từ bao giờ, ánh mắt anh đã hạ xuống dán lên người cô.
Bắt gặp ánh mắt cô đang quay sang, Mục Thiếu Khiêm khẽ lên tiếng: “Giống chúng ta thật”
“Đúng vậy, tiếc thật thời gian trôi qua rất nhanh.
Anh chẳng còn là chàng thiếu niên năm đó, em cũng chẳng còn là cô nữ sinh năm đó.
Chúng ta… chẳng còn là của nhau”
Lưu Yển Nguyệt mỉm cười nhàn nhạt: “Lúc còn nhỏ lại muốn lớn cho thật nhanh, nhưng khi trưởng thành rồi lại muốn quay về quá khứ.
Sao không tận hưởng cuộc sống đang có, hà cớ phải hối tiếc làm gì”
“Em buông bỏ rồi?”
“Đúng, buông bỏ rồi”, dứt lời cô quay sang nhìn vào anh, trên môi giữ nụ cười nhàn nhạt: “Thiếu Khiêm, có một vài khoảnh khác, người ta sẽ không biết được đó chính là lần cuối.
Nên trong tay có gì nên giữ lấy cho chặt, đừng để mất đi rồi phải hối hận, như vậy cũng đã muộn rồi”
Mục Thiếu Khiêm cúi đầu cười thê lương: “Đúng là anh hối hận rồi, hối hận khi năm đó sao bản thân không chịu giữ lấy em.
Lúc đó, có rất nhiều người nói anh ngu ngốc, nhưng anh không bận tâm, đầu óc anh chỉ muốn phát triển sự nghiệp.
Nhưng anh sai rồi, đáng lẽ anh không nên bỏ đi thứ nào”
Nhìn sập hàng kẹo đường ven vỉa hè, anh tập vào mua một cây đưa đến cho cô.
Thấy cô không nhận lấy, sắc mặt trở