“Không cần”
Phùng Dịch gật đầu: “Đúng vậy, cô ta đến đây không phải là công việc.
Vậy chỉ có hai kết quả, một là người xấu, hai là vì người nào đó mà đi theo”
Lục Nam bật cười: “Anh cảm thấy cô ấy sẽ theo ai, nơi này hút người khác chỉ có anh thôi”
“Nếu là theo tôi vậy phải chịu thất vọng rồi, tôi chỉ yêu vợ mình”
“Anh không thể không khoe tình cảm trước mặt tôi à?”
Phùng Dịch: “Không thể”
…
“Ba à, Cục trưởng đòi đuổi con về, chẳng phải ba nói đã thỏa thuận với bọn họ rồi à?”
…
“Lưu tổng, xảy ra chuyện lớn rồi”, Tạ Linh hốt hoảng không thèm gõ cả cửa mà chạy vào.
Trên mặt anh xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, miệng không ngừng được th ở dốc: “Bên công ty A đã phá sản, khoảng tiền vay của chúng ta e là không thể đòi lại.
Còn có công ty B bị cháy xưởng may, lỗ vốn không ít”
Lưu Yển Nguyệt trầm mặc, hỏi tiếp: “Hiện tại tình hình của chúng ta thế nào?”
“Công ty chúng ta nếu không có tiền bù đắp vào sẽ rơi vào khủng hoảng lớn.
Ít nhất thì công ty chi nhánh bay mất, còn nhiều thì e là cũng phá sản theo.
Các cổ đông bắt đầu dao động rồi, e là cổ phần sẽ bị bán đi đó.
Lưu tổng, cô nghĩ cách đi”
Tay cô day day thái dương, chuyện gì đến cũng phải đến, chúng ta nên đối mặt với chúng một cách thật mạnh mẽ.
Lưu Yển Nguyệt đứng dậy: “Đi, mở cuộc họp khẩn cấp”
Sắc mặt cô bây giờ đã không còn một miếng máu, không phải vì sợ mà trong người cảm thấy không khỏe.
Đầu óc không ngừng xoay tròn, dạ dạy cứ cuộn trào lên, trong người vô cùng khó chịu.
Lưu Yển Nguyệt ực một hơi uống hết cốc nước trên bàn, sau đó xoay người vào nhà vệ sinh tát nước vào mặt cho tỉnh táo.
…
Tại phòng họp.
“Lưu tổng à, cô không thể trách chúng tôi được.
Cổ phần trong tay chúng tôi, nếu không bán lỡ công ty phá sản chẳng phải chúng tôi sẽ chết chung với cô à? Cô còn có nơi để về, còn chúng tôi phải nuôi vợ con, gia đình.
Chúng tôi có mệnh hệ gì, gia đình chúng tôi phải làm sao?”
“Đúng đó Lưu tổng, cô còn có Lưu gia lẫn Phùng gia hỗ trợ.
Không phải chúng tôi khinh thường cô không có năng lực nhưng chúng tôi không thể đánh cược được”
Lưu Yển Nguyệt kiên trì thuyết phục: “Việc này không phải vấn đề nhỏ nhưng muốn vượt qua cũng không phải là quá khó.
Xin mọi người tin tưởng ở tôi một lần”
“Lưu tổng thứ lỗi, tôi không thể giúp cô được.
Rủi ro quá lớn”
“Lưu tổng, một mình tôi thì không sao nhưng con tôi vừa mới tròn ba tháng, e là không được rồi”
Từng vị, từng vị cổ đông trong công ty lần lượt rời bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại cô ,thư ký Tạ và Tần Cơ.
Cô ấy nhìn Yển Nguyệt ngồi vị trí đầu bàn khẽ lên tiếng: “Lưu tổng, bọn họ tham sống sợ chết, đi rồi cũng tốt thôi”
“Phải, đi rồi cũng tốt nhưng công ty sắp hết vốn, hàng ngàn nhân viên phải làm sao đây?”
Lưu Yển Nguyệt thở dài ngao ngán: “Đây là tâm huyết của tôi, tôi không thể bỏ mặc được.
Cùng lắm chỉ là trở lại khoảng thời gian khó khăn lúc mới thành lập thôi”
Tần Cơ và Tạ Linh nhìn nhau gật đầu, đồng thanh lên tiếng: “Được, chúng ta cùng nhau cố gắng”
“Vất vả cho hai người rồi”
Nhưng mọi việc không dễ dàng như bọn họ nghĩ, một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, rồi lại ba ngày.
Tin tức nhận lại chính là các chi nhánh bị phá sản.
Một tuần trôi qua, cả tuần nay Lưu Yển Nguyệt không hề trở về nhà, 24/ 24 đều túc trực ở văn phòng, đến cơm cũng chỉ ăn tạm.
Tạ Linh gấp gáp gõ gõ cửa vào thông báo: “Lưu tổng, Lưu tổng, có chuyện lớn rồi”
“Còn chuyện gì mà khiến cậu trở nên hốt hoảng như vậy chứ?”
“Còn có thể chuyện gì nữa, các công nhân đang biểu tình trước công ty rồi kìa.
Đòi hưởng lương, còn công việc, Lưu tổng phải làm sao đây?”
…
Bên ngoài cổng công ty.
“Lưu tổng, cô giải thích cho chúng tôi một chút đi”
“Lưu tổng, trả tiền lương cho chúng tôi.
Tại sao công ty phá sản mà không thông báo một tiếng hả?”
“Làm sao nhanh như vậy mà có thể kiếm việc mới chứ?”
“Đều là nhân viên công ty, tại sao người ở chi nhánh chúng tôi bị cho nghỉ việc còn ở trụ sở thì không chứ?”
“Chúng tôi đều được tuyển chọn rõ ràng mà, sao lại bị phân biệt như vậy?”
“Các người làm ăn kiểu gì vậy hả?”
Lưu Yển Nguyệt xuất hiện trước mắt, mọi người liền trở nên kích động mà lao đến bao vậy lấy cô: “Thực xin lỗi mọi người, công ty hiện tại đang gặp khủng hoảng, không thể tránh khỏi việc này xảy ra.
Mong mọi người thông cảm cho tôi, tôi sẽ cố gắng vựt lại công ty”
“Nếu không thì sao? Cô sẽ làm gì?”
“Tiền lương của bọn tôi thì sao? Định ăn quịch luôn à?”
“Biết ngay mà, một người phụ nữ thì có thể làm được đến đâu chứ? Sao tôi lại gặp phải công ty thế này không biết”
“Đúng thật là xúi quẩy mà”
Lưu Yển Nguyệt cúi người 90 độ để xin lỗi, tai lắng nghe tiếng mắng chửi của mọi người mà không thể cự cãi lại.
Quai hàm cắn chặt, bàn tay siết chặt đến móng tay ghim vào da đến chảy máu.
Mắng chửi thôi chưa đủ, họ còn lấy rau rác ném vào người cô, những lời mắng chửi th ô tục dần xuất hiện.
Lúc này mắt của cô đã mờ mờ, không nhìn rõ vật trước mắt, cảm giác xoay sẩm ập đến, cuối cùng trước mắt tối đen như mực.
Bên tai cô cũng ngừng lại tiếng mắng, chỉ còn tiếng hốt hoảng.
“Lưu tổng… Lưu tổng, cô làm sao vậy?”
“Lấy xe, mau lấy xe”
…
Lưu Yển Nguyệt tỉnh lại thì trời đã tối, quanh mũi toàn mùi thuốc khử trùng cô không nhịn được nhíu chặt mày.
Nhìn trần nhà không nghĩ cũng biết nơi đây là đâu, tay cô vẫn còn kim tiêm truyền nước biển.
Cánh cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy bật ra, Phùng Kỳ nhìn cô ngồi trên giường chợt thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, làm mình sợ chết được.
Nếu thực sự có chuyện, anh hai sẽ chém chết mình mất”
Lưu Yển Nguyệt trầm mặc: “Vất vả cho cậu rồi”
“Không sao, dù