“Yển Nguyệt”
“Yển Nguyệt”
“YỂN NGUYỆT”
Phùng Dịch giật mình thức giấc, trên trán anh chảy đầy mồ hôi nhễ nhại.
Ánh anh lia sang xung quanh, đây rõ ràng là bệnh viện, bàn tay anh vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc cũng chỉ là giấc mơ nhưng nó đáng sợ quá đi mất.
Trong mơ, anh thấy Yển Nguyệt phũ phàng đòi ly hôn, cô không cần anh nữa.
Nhưng hiện tại thì khác hơn một chút, cô chỉ rời đi và để lại đơn ly hôn.
Phùng Dịch lắc đầu, chắc là cô thấy anh mãi bận rộn không có thời gian bên cô đây mà.
Mẹ Phùng nhìn con trai hết biểu cảm này sang biểu cảm khác, không nhịn được thở dài nhắc nhở: “Phùng Dịch à, con đừng có ủ rũ mãi như vậy nữa.
Còn như vậy con không đợi được Yển Nguyệt trở về đâu”
“Mẹ à…”
“Cạch”
Mẹ Phùng Lẫn Phùng Dịch nhìn người bên ngoài cửa mà ngây người.
Lưu Yển Nguyệt tay còn cầm tay nắm cửa, trên trán nhễ nhại mồ hôi, lồ ng ngực phập phồng th ở dốc.
Phùng Dịch híp mắt đánh gia từ trên xuống dưới, không đoán cũng biết chắc chắn cô đã chạy vào đây.
Nhưng mang giày cao gót như vậy, không an toàn chút nào, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Nghĩ đến đây, chân mày anh hơi chau lại.
Nhìn chân mày của anh, nhịp tim trong người cô càng đập nhanh hơn nữa.
Anh không phải là không cần cô nữa chứ? Có phải cô tệ bạc quá rồi không? Nghĩ thầm đến đây, Lưu Yển Nguyệt vô thức rụt cổ, cúi đầu không nói gì.
Mẹ Phùng thấy vậy liền rời đi nhường lại không gian cho hai vợ chồng trẻ: “À, hai đứa nói chuyện đi.
Mẹ về nhà làm đồ ăn cho con”, nói với Phùng Dịch xong lại quay sang cô: “Yển Nguyệt à, con ở lại với Tiểu Dịch nhé.
Mẹ về trước”
Mẹ Phùng rời đi, cô vẫn đứng yên ở cánh cửa đó, chần chừ một lúc rồi lên tiếng: “Phùng Dịch, em xin lỗi”
Anh nghe cô nói vậy, chân mày càng chau lại: “Không cần xin lỗi anh, em quay trở về là được rồi”
Cô ngẩn đầu sững người: “Chuyện ly hôn…”
“Không có ly hôn gì cả, đơn đó anh đã xé rồi.
Đừng nhắc lại chuyện ly hôn nữa, anh sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra”
Phùng Dịch tức điên cắt ngang lời nói dang dở của cô: “Yển Nguyệt, anh không biết lý do em muốn ly hôn là gì cả.
Nhưng có lẽ có phần lỗi của anh, anh…”
“Không phải”, cô bình tĩnh lên tiếng: “Không phải lỗi của anh, là lỗi của em.
Do em suy nghĩ không thấu đáu, hại anh thành như vậy”
Anh ngây người, sau đó bật cười như bị chọc tức, cáu gắt lên tiếng: “Nếu không phải lỗi của anh thì em bỏ rơi anh làm gì chứ? Phùng Dịch này em nói cần là cần, không cần thì bỏ à?”
“Không có”, Lưu Yển Nguyệt yếu đuối chối cãi, uất ức giải thích: “Em không có không cần anh”
“Vậy thì như thế nào, em nhẫn tâm bỏ anh đi như vậy mà.
Điện thoại không thèm nghe, nhắn tin không trả lời.
Người nên tủi thân là anh mới đúng, em uất ức như