Chậc chậc, hèn gì.
Anh không muốn kéo dài ở lại một nơi lạnh lẽo này, vội gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, chính là anh ta”
Phùng Dịch xua tay cho người kia ra ngoài, sau đó lấy điện thoại gọi cho một người: “Alo?”
“Tôi đây, có chuyện gì mà Cục trưởng Phùng ở nơi xa xôi lại quan tâm gọi đến cho tôi thế?”
Anh khinh thường đáp: “Ai thèm quan tâm anh chứ? Tôi muốn gặp anh để nói chuyện một chút”
“Chậc, chuyện quan trọng gì mà có thể khiến anh chủ động tìm tôi vậy?”
“Đến lúc đó rồi nói”
[…]
“Bác Châu, tìm cháu có việc gì sao?”, Lưu Yển Nguyệt nhìn người đàn ông có mái tóc hoa râm trước mặt, nhẹ nhàng lên tiếng.
Người kia thấy cô đến liền nở nụ cười thân thiện: “Cháu ngồi trước đi rồi chúng ta nói chuyện”
Bàn tay khuấy khuấy tách trà trước mặt, cô nâng mí mắt khẽ nói: “Chuyện bác muốn nói có phải liên quan đến Phùng Dịch hay không?”
Bác Châu nghe vậy liền bật cười, giơ ngón cái tán thưởng: “Không hổ danh là con gái của Lâm Ngạn.
Yển Nguyệt à, cháu không khác gì mẹ mình năm đó đâu”
Lưu Yển Nguyệt mỉm cười tận hưởng lời khen: “Cảm ơn bác, so với mẹ, cháu còn non lắm”
“Lại khiêm tốn rồi.
Lần này bác gọi cháu đến, một phần cũng liên quan đến Phùng Dịch, cũng liên quan đến cháu”
“Ồ, là việc công ty của cháu đột ngột phá sản?”
Bác Châu gật đầu: “Có đã nghi ngờ về việc này?”
“Đúng là có nghi ngờ, thậm chí cháu còn liệt kê ra những người có thể làm việc đó”, Lưu Yển Nguyệt hớp một ngụm trà, từ tốn lên tiếng.
Bác Châu nghe vậy liền bật cười: “Vậy nên cháu cùng Phùng Dịch diễn kịch cho mọi người xem như vậy?”
Cô ngây người ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Bác cũng biết chuyện này sao?”
“Còn có thể không à? Thằng nhóc đó dễ gì không chạy ra nước ngoài tìm cháu mà ở trong nước uống rượu khóc lóc giả vờ như vậy chứ? Bác sống hơn nửa đời người rồi, cũng đừng quên bác đây là bộ trưởng cảnh sát.
Sao có thể không nhìn ra trò ranh của mấy đứa chứ?”
Nghe vậy, chân mày Lưu Yển Nguyệt hơi nhăn lại.
Cô lo lắng