“Cô Lưu cẩn thận”
Từ xa, một giọng nói gấp gáp vọng đến, Lưu Yển Nguyệt xoay mặt về phía đó thì nhìn thấy được sự sợ hãi trên mặt người kia.
Chân mày cô hơi nhíu lại, bên tai lại vang lên tiếng ồn ào ào từ phía sau lưng.
Trước mắt cô một màu trắng xóa đang cuồn cuộn lao đến như quỷ đói, là tuyết lở, hai mắt mở to hết cỡ.
Trong người túa ra mồ hôi lạnh, chân cô đã mềm nhũng không thể di chuyển được chỉ có thể đứng chờ chết.
Nếu dùng một từ để miêu tả thì chẳng từ nào hợp hơn “kinh hãi” nữa.
“A A A”
Bất chợt trong đầu Lưu Yển Nguyệt hiện lên hình bóng của người chồng mình đang tìm kiếm.
Nếu bây giờ có anh ở đây thì tốt rồi, nhưng tiếc thật ước mơ chỉ là mơ ước.
Bên tai cô bỗng vang lên giọng nói trầm ấm: “Vợ à, chạy đi”
Lúc đầu cô còn bám vào thân cây để trụ lại, thời gian lâu dần, cánh tay cô không chịu được sức lực to lớn của lượng tuyết kia nên đành bất lực buông xuông.
Khóe môi cô hơi cong lên, chạy thế nào đây? Chân cô đứng hết vững mà ngã xuống, bị tuyết lở cuốn trôi đi.
Chìm trong biển tuyết trắng, cô biết lời nói kia chỉ là do bản thân tự tưởng tượng ra, dù vậy vẫn tự đáp lại: “Phùng Dịch, hẹn gặp lại”
[…]
“Phùng Dịch à, vết thương của cậu thế nào rồi?”
Nằm trên giường, anh liếc mắt sang người đàn ông trung niên đang đẩy cửa bước vào, trên tay còn bưng theo một bát cháo trắng.
Thấy ông ấy bước đến, Phùng Dịch chống tay ngồi dậy, vết thương trên người anh đã lành không ít, không còn rỉ máu nữa.
Anh gật đầu khẽ lên tiếng: “Cảm ơn bác, cháu hiện tại đã không sao.
Làm phiền bác rồi”
Người kia nghe lời nói khách sáo của anh liền xua tay, lắc đầu bật cười: “Không cần cảm ơn bác.
Bác nhìn cháu là đã biết là người tốt rồi, trên người cháu lúc đó còn mặc trang phục cảnh sát còn gì”
“Bác biết cháu là cảnh sát?”, Phùng Dịch nhướng mày hỏi.
Người đàn ông trung niên vuốt râu gật gật đầu: “Thật ra lúc đầu bác cũng không biết, thấy cháu thoi thóp dưới vách núi bác đã đưa cháu về làng này”
“Ở đây bọn trẻ tuổi như cháu thường đi làm trên tỉnh, là bọn chúng nhận ra trang phục trên người cháu mặc”
Anh