Nhìn vẻ mặt ghen tị của Phùng Dịch, nỗi bực bội trong lòng cô trôi đi không ít.
Lưu Yển Nguyệt dùng hai tay xoa xoa mặt anh, cất giọng ngọt ngào: “Ông xã, chẳng phải bây giờ người ta rất yêu anh sao?”
Phùng Dịch “hừ” một tiếng, tay ôm lấy eo cô: “Nhưng trước kia anh từng khen anh ta đẹp hơn anh”
Lưu Yển Nguyệt trợn tròn mắt trước “bình giấm” này, cô thở dài than vãn: “Bỏ đi, người nào đó không thấy cảm động trước hành động liều mình đi kiếm chống của người ta còn quay lại trách.
Đúng là làm ơn mắc oán mà”
“Vợ à, anh không có”, anh dụi dụi đầu vào hõm cổ người phụ nữ bên cạnh, bàn tay không yên phận mà lòn vào trong áo.
“Anh làm cái gì vậy? Cơ thể em còn chưa khỏe mà”, cô đẩy cánh tay anh ra, trừng mắt lên tiếng.
Phùng Dịch nhúng vai tỏ vẻ tội nghiệp: “Chịu thôi, anh không nhịn nổi nữa.
Anh đã đợi từ lúc thay quần áo cho em rồi.
Vợ à ~”
Lưu Yển Nguyệt: “…”, đúng là mọi chuyện không cảm động được lâu mà.
Cô thở hắc ra một hơi, hất tay anh khởi người mình.
Hiện tại trong lòng cô có hai dòng cảm xúc, vừa vui mừng, vừa lo lắng.
Vui mừng vì hiện tại người cô đang tìm kiếm đã bình an vô sự, lo lắng vì không biết chừng nào mình mới rời khỏi được nơi này.
Thấy vẻ mặt đăm chiêu của người phụ nữ trước mắt, Phùng Dịch thu lại ý cười trêu chọc trên mặt.
Tay anh chạm vào vai cô, khẽ cất giọng: “Yên tâm đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”
Anh thừa biết cô đang nghĩ chuyện gì.
Nhưng trước khi muốn làm một việc nào đó thì nên bình tĩnh lại xem xét tình hình.
Hiện tại trong người anh lẫn cô đều có vết thương, nếu cố chấp ra ngoài e là sẽ gặp nguy hiểm.
Chi bằng cứ ở lại đây một thời gian dưỡng thương cho tốt, khi khỏe lại thì tính tiếp.
“Phùng Dịch, hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 15 tháng 8.
Có chuyện gì sao?”, anh nhướng mày, ngờ vực lên tiếng.
Môi hồng của Yển Nguyệt mím thành một đường thẳng: “Vậy đã 4 ngày rồi sao?”
Phùng Dịch nghiêm mặt hỏi lại: “Thì làm sao?”
“Mọi người đang cất công tìm kiếm chúng ta đó”, trên mặt cô đầy sự