“Đừng có gọi tôi, Lưu Vân Nhi kể từ hôm nay cô hãy cút xa tôi ra một chút.
Nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác mà không thèm nể mặt Mục gia thối nát kia”
Lưu Vân Nhi nhíu mày: “Anh Trình, anh nói vậy là sao?”
Trình Dư cười khẩy một tiếng, tay rút trong túi ra một sấp tiền vỗ vỗ vào mặt ả ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là ông đây chơi chán rồi nên đá cô đó”
“Không thể nào, anh không thể làm như vậy.
Chúng ta rõ ràng đã ngủ…”
“Thì sao? Trình Dư tôi chỉ muốn chơi đùa một chút thì cô liền ảo tưởng rằng tôi yêu cô à? Cô nghĩ tôi sẽ lấy cô thật sao?”
Trình Dư ôm bụng cười lớn, tay bóp càm cô ả đến phát đau: “Lưu Vân Nhi, cô nghĩ mình là ai? Tìm đại một người vây quanh tôi, nói không chừng thân phận cũng cao hơn cô nữa.
Con riêng như cô mà còn đòi leo lên làm thiếu phu nhân của Trình gia tôi sao?”
“Ha ha ha, đúng là không tự lượng sức”
Lúc Trình Dư muốn rời đi, Lưu Vân Nhi vẫn cố chấp níu kéo nắm tay anh lại: “Anh Trình, anh đừng bỏ em mà.
Em hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh”
“Cô nghĩ cô còn cần cô sao?”
“Anh…”
Thấy bóng lưng Trình Dư đi xa, ánh mắt Lưu Vân Nhi dần lóe lên tia độc ác.
Cô ả hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Lưu Yển Nguyệt, cô được lắm.
Vậy cũng đừng trách tôi”
[…]
Phùng gia.
Bước chân ra khởi nhà vệ sinh, Lưu Yển Nguyệt chần chậm bước vào thư phòng nơi Phùng Dịch đang làm việc.
Nghe tiếng đẩy cửa, anh hơi ngẩn đầu nhìn lên chạm với ánh mắt của người phụ nữ kia.
“Sao lại vào đây?”
Cô dựa người vào bàn làm việc của anh, hai tay buông thõng, bĩu môi lên tiếng: “Anh không muốn em vào đây sao?”
Phùng Dịch khẽ cười giam cầm cô trong lòng mình.
Ánh mắt anh di chuyển từ đầu đến châm cô, hít sâu một ngụm không khí lạnh, bàn tay chầm chậm nâng càm cô lên đối diện với tầm mắt của mình.
“Ăn mặc thế này là muốn quyến rũ anh sao?”
Lưu Yển Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, hai