Lâm Thần liếc mắt nhìn gương mặt hậm hực của vợ, như cái đuôi ve vãn đi đến: “Vợ à, con trai nên tự lập từ bé chứ? Sao có thể giống cục bông nhỏ được”
Phùng Kỳ hịt mũi khinh thường, nhéo eo người kia một chút: “Anh có tin em đem con trai đi kiếm chồng khác hay không?”
“Ấy, vợ à, anh không thể làm như vậy” Lâm Thần nhăn mặt buông con gái nằm xuống nôi, còn mình dính chặt vào Phùng Kỳ.
“Anh cứ thử đối xử với hai đứa không công bằng đi, em nhất định sẽ ôm con đi tìm người khác”
Lâm Thần cao giọng lên tiếng: “Em dám?”
“Anh là đang hâm dọa em sao? Có tin em về nhà mẹ hay không?”
“Vợ à, anh không dám.
Đừng bỏ anh mà”
[…]
Đứng trước căn nhà mới của Lưu Diên, Lưu Yển Nguyệt lại cảm thấy căng thẳng mà bản thân chưa từng trải qua.
Cô biết, đây là căn nhà đầu tiên của ba, cũng là căn nhà nhỏ chứa đầy hạnh phúc của mẹ.
Sau này khi cô được sinh ra, ba mẹ đã dọn đến Lưu gia hiện tại, còn căn nhà này bỏ trống.
Cô hít một hơi thật sâu, đầu óc rối loạn không biết làm thế nào.
Phùng Dịch nắm chặt tay cô an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi”
Cánh cửa của căn nhà trước mắt bỗng được mở ra, Lưu Diên bước ra nhìn vào hai người đang đứng trước cổng.
Gương mặt ông thoáng chút bất lực, sau đó bình tĩnh đi đến trước mặt hai người kia.
“Hai đứa đến rồi tại sao không vào nhà”
Anh và cô chào một tiếng, rồi nói: “Bọn con chuẩn bị vào đây ạ”
Ngồi trong phòng khách, Lưu Diên ngẩn đầu đối diện với người con gái đã lâu không gặp.
Cảm xúc lúc này của ông vô cùng lộn xộn.
Nhìn cách Phùng Dịch đối xử với con gái mình, ông liền nhớ lại người vợ quá cố của mình.
Trước kia ông và bà ấy cũng từng hạnh phúc như vậy, nhưng… Lưu Diên thở dài lắc đầu đau khổ.
“Ba à, ba có chuyện gì muốn nói với con sao?”
Lưu Diên mím môi, đặt một hộp gỗ trước mắt cô: “Đây là quà của ba mẹ chuẩn bị từ rất lâu trước kia dành cho cháu ngoại”
Lưu Yển Nguyệt nhướng mày khó hiểu.
Ông liền giải thích: “Món quà này, ba mẹ đã chuẩn bị từ khi con vừa sinh ra rồi.
Sợ bản thân không sống đến lúc gặp được cháu nên chuẩn bị trước”
Lưu Diên cười khổ một tiếng: “Cái này vốn dành cho đứa bé, con nhận đi”
“Ba à”
“Con gái, phận làm ba mẹ chỉ muốn nhìn con cái của