Lưu Yển Nguyệt: “…”
Cô thở hắc ra, lườm anh một cái rồi nghiến răng lên tiếng: “Được, nhìn cho đã đi, một mình em ăn hết chỗ này”
Vừa bước chân ra khỏi nhà hàng, điện thoại trong túi cô lại vang lên, là thư ký Tạ Linh gọi đến, cô nhíu mày nhấc máy: “Alo?”
Bên kia vang lên giọng nói gấp gáp: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, cô lại đi đâu mất rồi.
Làm tôi tìm cô muốn chết đi được này”
Phùng Dịch đứng bên cạnh nghe được năm chữ “tiểu tổ tông của tôi ơi” gương mặt liền tối sầm lại.
Anh liếc mắt liền sang người phụ nữ bên cạnh, mím môi không nói gì chờ cô trò chuyện xong.
Lưu Yển Nguyệt nhăn mặt, thở dài: “Cái gì là lại đi đâu chứ, cậu không thể để tôi đi chơi một chút sao?”
Tạ Linh vọng tiếng lại: “Công việc nhiều như vậy mà cô còn đi chơi được sao? Nhân viên chúng tôi sắp bị vắt cạn sức rồi đây này, cô là bà chủ sao lại độc ác như vậy chứ?”
Bà chủ? Không phải giống thứ mình đang nghĩ à, anh nhìn quay vợ mình, sau đó nâng cao khóe môi lên.
Ây da, anh nghĩ nhiều quá rồi, chẳng phải vợ nói thích người đẹp trai nhiều tiền như anh sao.
Cô nghe thư ký nói vậy liền hắng giọng cảnh cáo: “Này, bây giờ tôi là chủ hay cậu là chủ, muốn bị cắt lương tháng này không hả?”
“Ấy ấy, Lưu tổng cô đừng như vậy mà, vợ con ở nhà còn đang đợi tiền của tôi đó”
Thấy Tạ Linh gấp gáp, Lưu Yển Nguyệt liền bật cười hững hờ lên tiếng: “Chẳng phải cậu còn chiếc Mercedes sao, bán nó đổi lấy tiền cũng được mà.
Bà chủ như tôi sẽ tình nguyện mua lại giúp cậu, đảm bảo không bị mất giá quá nhiều”
Bên đầu dây kia, Tạ Linh thiếu điều muốn quỳ rạp xuống đất kêu la, bà chủ ác thật đó: “Không được đâu Lưu tổng à”
“Tút tút tút”
Cảm giác ngắt máy của người khác thật thích, Yển Nguyệt thầm nghĩ.
Khóe môi cô còn vươn vấn nụ cười ban nãy, vô tình nhìn sang người bên cạnh, anh cũng đang nhìn chằm chằm cô.
Phùng Dịch thấy cô đã xong việc liền chủ động lên tiếng trước hỏi: “Bây giờ về công ty được rồi chứ?”
Cô gật đầu: “Được”, sau đó lại nghe anh nói tiếp: “Không ngờ làm trong công ty em lại áp lực như vậy”
“Tại sao?”
Phùng Dịch nhàn nhạt phun ra từng chữ: “Sợ bị cắt lương”
Lưu Yển Nguyệt ngây người, sau đó bật cười: “Nếu là anh thì em sẽ không cắt lương đâu, Cục trưởng Phùng à”
“Anh được ưu tiên như vậy sao?”, anh nhướng mày hỏi lại.
Cô lại lắc đầu cười che giấu, không phải là ưu tiên mà là ngoại lệ.
…
Sáng chủ nhật, Yển Nguyệt thức dậy trên chiếc giường king size với bộ dạng còn ngái ngủ.
Người đàn ông trên người mặc bộ đồ ngủ tone lạnh đẩy cửa bước vào, mắt nhìn cô dạng của cô lại bật cười, anh ngồi xuống cạnh giường chỉnh là đầu tóc rối của cô khẽ lên tiếng: “Chẳng phải em nói chủ nhật này về Lưu gia sao? Còn không dậy sẽ trễ đó”
Nghe lời thúc giục của người bên cạnh, cô nhăn mặt cất giọng khàn khàn vì mới tỉnh giấc: “Không sao đâu, chúng ta chưa đến họ cũng không ăn trước đâu mà lo”
Phùng Dịch: “…”, vợ à, em chỉ biết lo ăn thôi hả?
Anh lên tiếng giải thích: “Không phải như vậy, con gái sau khi gả đi phải quay về nhà mẹ đẻ, xem như là một thủ tục.
Chứ không phải là ăn uống đâu”
“Vậy về đó không được ăn sao?”
“Không phải, chỉ là việc ăn không quan trọng”
Lưu Yển Nguyệt nhăn mặt: “Việc ăn rất quan trọng”
Hít sâu một hơi, Phùng Dịch không biết mình nên khóc hay nên cười nữa đây: “Nếu quan trọng thì nhanh nhanh chuẩn bị đi”
“Phùng Dịch, rốt cuộc là về nhà em hay nhà anh mà anh gấp như vậy chứ? Trong tiểu thuyết thường nói nam chính thường rất căng thẳng khi về nhà vợ sao, em thấy anh chẳng có chút nào căng thẳng, thậm chí hình như còn rất thích thú”
Phùng Dịch kinh ngạc, có hơi bối rối: “Em..
chẳng phải là anh muốn gặp ba vợ sao? Lỡ như ông ấy không thích anh muốn đòi lại con gái thì phải làm sao?”
Đầu người đàn ông này nghĩ cái gì vậy trời, trước kia làm sao mà thi đậu trường công an thế? Lưu Yển Nguyệt bĩu môi khinh thường: “Vợ anh ai mà dám giành chứ?”
“Còn nữa, ông ấy rất vừa lòng với anh.
Còn một mực bắt anh lấy anh đó, đừng nói là anh không biết đi”
Ừ thì cũng biết, chủ yếu là muốn đưa cô về nhà sớm gặp được ba mẹ mà.
Có vẻ như cô không thích ngôi nhà đó lắm nhỉ?
…
10 giờ, hai người bọn họ đã có mặt tại Lưu gia, trong nhà chỉ có một mình bóng dáng của cha Lưu.
Phùng Dịch hơi thắc mắc nhưng không lên tiếng hỏi, anh có cảm giác như Yển Nguyệt bên cạnh như vừa trút được một gánh nặng trong lòng.
Ba Lưu cười cười nhìn bọn họ: “Chậc, hai đứa về đây là được rồi, mua nhiều quà như vậy làm gì chứ?”
“Là tự anh ấy muốn mua”, cô lạnh nhạt nói.
Anh nhướng mày hơi ngạc nhiên, đến ba mình cô cũng lạnh lùng như với người ngoài sao? Phùng Dịch cười cười giải thích với ba vợ
“Đến nhà người khác phải có quà chứ, huồng hồ chi đây còn là nhà vợ”
Ba Lưu lắc đầu: “Con có lòng quá rồi, lần sau người đến thôi là được”
“Hai đứa chờ ba một chút, ba đi lấy chút đồ”, ánh mắt ông rơi vào người Yển Nguyệt rất lâu nhưng cô không ngẩn đầu nhìn lên.
Cả một đoạn đường lên lầu, ông vẫn ngoái lại nhìn cô con gái lạnh lùng ngồi xem điện thoại rồi lắc đầu buồn bã.
Bóng dáng ba Lưu đã khuất, anh mới nhìn sang cô khẽ hỏi: “Giữa em và ba có chuyện gì sao?”
Cô ngẩn đầu, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên, khẽ cười chế