CHƯƠNG 214: VẪN CÒN CƠ HỘI
Khuôn mặt tái nhợt của Mai Thùy Hân đột nhiên lại đỏ ửng đến tận cổ, quá mất mặt rồi! Quần dài bị máu nhuộm đỏ ở bên đường, còn đúng lúc bị ông chủ cũ bắt gặp.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Mai Thùy Hân, Lâm Phong đột nhiên đã kịp phản ứng.
Gương mặt trắng xác của cô lại đột nhiên đỏ lên, lùi về sau một bước, không biết nên xử lí tình hướng trước mắt như thế nào.
Bây giờ là mùa hè, trên người của cả hai chỉ bận quần áo đơn giản, Lâm Phong có muốn cởi áo khoác ra giúp Mai Thùy Hân che lại thì cũng không có thể nào.
Bên cạnh quán cà phê đúng lúc có một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ, Lâm Phong nhìn thấy cửa hàng tiện lợi, anh ta ngẩng đầu lên nói với Mai Thùy Hân: “Thùy Hân, cô chờ tôi một chút nha.”
Nói xong cũng bước về phía cửa hàng tiện lợi, việc khẩn cấp trước mắt bây giờ chính là giúp Mai Thùy Hân mua một gói băng vệ sinh.
Sau đó để cô mượn nhà vệ sinh của quán cà phê, vậy có thể xử lý tốt hơn một chút rồi. Trong đầu Lâm Phong đang tính toán, suy nghĩ muốn đi mua băng vệ sinh cho Mai Thùy Hân, trong sự xấu hổ lại có cảm giác ngọt lịm.
May mắn là đoạn đường này có thể dừng xe, Mai Thùy Hân không muốn lên xe, cô sợ làm bẩn chỗ ngồi, lại sợ bị người qua đường nhìn thấy vết máu trên quần của mình, cô đành phải cố gắng đứng gần cửa xe một chút. Đau bụng đến nỗi tối tăm trời đất, Mai Thùy Hân cố gắng chống đỡ trên thân xe mới có thể giữ cho mình đứng vững.
Lâm Phong vừa mới đi ra, điện thoại của Mai Thùy Hân lại vang lên.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, lại cuộc gọi của Trịnh Thiên Ngọc.
Mai Thùy Hân yếu ớt nhận điện thoại: “A lô.” Trong một giây này, cô thật sự hận người đàn ông này đến tận xương tủy.
“Đang ở đâu? Phần giám định ADN cô đã quên đưa cho tôi rồi.” Âm thanh của Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng không có nửa điểm ấm áp.
Lúc này, Mai Thùy Hân mới nhớ đến giám định ADN xác thực vẫn còn đang ở chỗ mình, cô nhíu mày cố gắng nhịn đau nhức, giọng nói còn lạnh lùng hơn so với Trịnh Thiên Ngọc: “Tôi đang ở cửa quán cà phê, anh đến đây lấy đi.”
Rất nhanh, Trịnh Thiên Ngọc đích xe liền xa xa xuất hiện ở đầu đường.
Anh dừng xe ở phía sau xe của Lâm Phong, sau khi dừng xe cũng đi tới trước mặt Mai Thùy Hân.
Cả người của Mai Thùy Hân đều dựa trên cửa xe, không để cho bọn họ thấy được quần của mình, đưa giám định ADN qua cho Trịnh Thiên Ngọc: “Của anh.”
Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, lông mày nhíu chặt lại, mi tâm không dễ nhìn thấy cau chặt lại, nhận giám định AND xong cũng không vội vàng đi khỏi.
Trong lòng của Hướng Như Lan vẫn còn khó chịu, lôi kéo anh quay về: “Đi thôi.”
Lâm Phong cầm một gói băng vệ sinh đi tới, lúc nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc và Hướng Như Lan đang đứng ở bên cạnh xe của mình, sửng sốt một hồi: “Tổng giám đốc Trịnh, thật trùng hợp, sao anh cũng ở đây?”
Trịnh Thiên Ngọc nhìn anh ta một cái, lại nhìn gói băng vệ sinh trong tay anh ta một cái, màu sắc của con ngươi tối tăm như màn đêm, u ám giống như một cái giếng sâu: “Tổng giám đốc Lâm, anh đây là?”
Lâm Phong thấy Trịnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm vào gói băng vệ sinh trong tay của mình, có chút xấu hổ mà nhìn Mai Thùy Hân: “Tôi mua chút đồ giúp Thùy Hân.”
Hướng Như Lan cũng nhìn thấy băng vệ sinh, trong