CHƯƠNG 237: EM CHẮC CHẮN KHÔNG?
Ngủ ngon cả một đêm, vừa sáng sớm, Mai Thùy Hân chuẩn bị thức dậy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa thận trọng từ bên ngoài: “Ba…”
Là Tư Hàn! Mai Thùy Hân giật mình một cái vùng dậy, vội vàng đánh thức Trịnh Thiên Ngọc: “Mau dậy mặc quần áo, Tư Hàn đến rồi!”
Tối hôm qua Trịnh Thiên Ngọc đã được một đêm thỏa mãn, đang ngủ say, vụng về xoay người, đem Mai Thùy Hân ôm vào trong ngực, kêu về phía cánh cửa: “Tư Hàn ngoan, con về ngủ tiếp một lát nữa được không? Ba mẹ vẫn chưa dậy!”
Ba mẹ, từ này nghe sao lại có thể thoải mái như vậy? Mai Thùy Hân kìm lòng không được cong khóe miệng lên, hôn nhẹ một cái lên trán Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc được sự khích lệ, hôn lên bên mặt Mai Thùy Hân một cái.
Tư Hàn vẫn ở bên ngoài không ngừng gõ cửa.
Trịnh Thiên Ngọc chỉ muốn nhanh đuổi tiểu tổ tông này đi để tiếp tục hưởng thụ một chút sự ôn nhu ngọt ngào, liền tận tình khuyên Tư Hàn: “Tư Hàn, ba vẫn còn chưa dậy, con như vậy là không lễ phép nha.”
Giọng nói của thằng nhóc mang theo một chút ấm ức, lớn tiếng nói: “Hừ, con không phải đến tìm ba, con đến tìm mẹ!”
Ha ha, nhìn dáng vẻ cứng họng của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân phốc một cái cười ra tiếng, con ngoan, quả nhiên là lợi hại, có dũng khí!
Nhanh chóng đẩy Trịnh Thiên Ngọc ra, vội vàng mặc áo choàng tắm vào, cô cười nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Ngọc: “Anh còn không mặc quần áo đi, em muốn đi mở cửa!”
Trịnh Thiên Ngọc bình vỡ không sợ rơi, quấn chăn bên người nói: “Tùy thích!”
Mai Thùy Hân bất đắc dĩ lườm anh một cái: “Lát nữa Tư Hàn phát hiện thì sẽ rất khó coi! Nhanh mặc quần áo vào!”
Trịnh Thiên Ngọc hờn dỗi đem chăn mền đột nhiên xốc lên sau đó lại nhanh chóng che lại: “Tại sao lại khó coi? Nó rất đáng yêu nha!”
Vừa rồi vội vàng liếc mắt, Mai Thùy Hân đã thấy bộ dáng vật gì đó như sắt thép, đỏ mặt lên: “Biến thái!”
Trịnh Thiên Ngọc hết sức khinh bỉ nhìn chằm chằm vào cô: “Phụ nữ, em không biết vào mỗi buổi sáng đàn ông đều cứng rắn sao?”
Mai Thùy Hân oán hận ném chiếc gối mềm lên mặt anh: “Thật mất mặt, một lát nữa Tư Hàn đến không cho phép anh nói lung tung!”
Tư Hàn vẫn còn đang ở ngoài cửa lớn tiếng gọi mẹ, trong giọng nói đã mang theo chút nghẹn ngào. Mai Thùy Hân đau lòng vội vàng đến mở cửa, hình dáng nho nhỏ đứng trước cửa, bịt mắt che mắt, lại không che được biểu tình thất vọng trên mặt.
Trái tim Mai Thùy Hân mềm nhũn, ngồi xổm xuống đưa tay ôm Tư Hàn: “Cục cưng, thật xin lỗi, mẹ quá chậm chạp, Tư Hàn đừng tức giận có được không?”
Tư Hàn rất ngoan ngoãn gật đầu, ôm cổ Mai Thùy Hân, giọng nói trẻ con ngọt ngào mềm mại bắt đầu nũng nịu: “Mẹ, con muốn ngủ cùng mẹ!”
Mai Thùy Hân nhìn Trịnh Thiên Ngọc đang nằm trên giường một cái, do dự một chút mới gật gật đầu: “Được, mẹ cùng Tư Hàn ngủ thêm một lát!”
Đưa Tư Hàn đi tới đầu kia của chiếc giường, cô nằm ngăn cách giữa thằng nhóc Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân lại dùng chân đá vào eo Trịnh Thiên Ngọc, ám chỉ anh sớm mặc quần áo vào.
“Mẹ!” Tư Hàn mang theo mùi