CHƯƠNG 242: TÂM SỰ TRÙNG TRÙNG
Ngủ trưa dậy, Mai Thùy Hân cùng Tư Hàn đi dạo một lúc ở hoa viên, đi bộ xong, đang nắm tay của cậu bé chuẩn bị trở về, xa xa đã nhìn thấy xe của Trịnh Thiên Ngọc.
Nhìn thấy thế, Trịnh Thiên Ngọc ở trong xe ấn còi, tay từ cửa xe vươn ra vẫy tay với hai mẹ con.
Tư Hàn lập tức quay đầu nhìn hướng của chiếc xe: “Mẹ, ba về rồi!”
Mai Thùy Hân cúi đầu hôn lên trán cậu bé: “Bảo bối, con thật thông minh! Là ba đã về rồi.”
Cô dắt Tư Hàn đứng dưới gốc cây đợi Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc dừng xe quay lại, vừa hay nhìn thấy một màn như này: Dưới ánh mặt trời, cô với nụ cười dịu dàng dắt con trai đáng yêu lanh lợi đứng dưới tán cây đợi anh.
Gió ấm của mùa hè từ từ thổi đến hương thơm của hoa cỏ, không khí trong lòng mà ngọt ngào, khiến người ta muốn cảm thán khi thấy cảnh hạnh phúc như này.
Mũi của Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên có chút nghẹt.
Thì ra, hạnh phúc đến cực điểm, cũng sẽ kích động muốn khóc.
“Bảo bối, ba đến rồi. Con có muốn đi đón ba không?” Mai Thùy Hân dịu dàng hỏi Tư Hàn.
“Muốn!” Tư Hàn buông tay của Mai Thùy Hân ra, dựa theo trực giác chạy về phía trước, vừa chạy vừa hét lớn: “Ba! Ba! Tư Hàn ở đây! Ba đang ở đâu?”
Trịnh Thiên Ngọc bước nhanh đến, một tay ôm Tư Hàn ngồi trên cổ của mình: “Tư Hàn, ba đến rồi!”
Trịnh Thiên Ngọc một tay đỡ cánh tay của Tư Hàn, một tay khác rất tự nhiên ôm eo của Mai Thùy Hân: “Đói chưa?”
Mai Thùy Hân bày ra dáng vẻ đáng thương: “Rất đói, chỉ đợi anh về mời đi ăn nhà hàng lớn thôi!”
Bước chân của Trịnh Thiên Ngọc bỗng dừng lại: “Tiểu Hân, ông nội muốn gặp em. Tối nay chúng ta cùng đi về nhà chính, cùng ông ăn tối có được không?”