CHƯƠNG 246: NHẪN
Trịnh Thiên Ngọc đi đến bên cạnh Trịnh Thiên Hi, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô ta: “Thiên Hi, dù em có phải là con gái của nhà họ Trịnh hay không, em đều là em gái của anh. Điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”
Trịnh Thiên Ngọc sẽ không bao giờ quên, cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Hi.
Dảng vẻ nhỏ nhắn nằm trong chiếc tã màu hồng, khuôn mặt phúng phính, đôi mắt to, đen láy, trong veo, vừa nhìn thấy anh, liền cong đôi mắt, mỉm cười, hai lúm đồng tiền sâu ở khóe miệng, vô cùng đáng yêu, khiến anh không thể rời mắt.
Lúc đó, mẹ vẫn còn trẻ, bà ôm Trịnh Thiên Hi, mỉm cười nói: “Thiên Ngọc, con có thích em gái không?”
“Thích.”
“Thiên Ngọc thật ngoan, con thích em gái thì mẹ yên tâm rồi!”
Trịnh Thiên Ngọc biết, anh thích em gái mẹ sẽ rất yên tâm. Vì vậy, anh càng yêu thương cô em gái đáng yêu này.
Sau này, ba rời đi, mẹ bị điên, ông nội đưa hai anh em họ đến một biệt thự mới.
Ngôi nhà không có ba mẹ, luôn luôn vắng vẻ, lạnh lẽo. Anh và Thiên Hi vẫn nương tựa vào nhau để sống. Thiên Hi rất dính anh, con bọ rùa nhặt được trên đường, vẫn cầm trong tay, đứng trước cửa đợi anh đi học về, muốn cho anh xem.
Đứng đợi cả buổi chiều.
Anh không thể quên được, cũng không bao giờ quên.
Giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc bình tĩnh và nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một sự kiên định. Lớp vỏ bọc cứng rắn bên ngoài của Trịnh Thiên Hi cuối cùng cũng sụp đổ, cô ta dựa vào vai Trịnh Thiên Ngọc khóc như một đứa trẻ: “Anh, em sai rồi! Xin lỗi, chỉ là em quá sợ hãi!”
Cảm xúc của Trịnh Thiên Hi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này Trịnh Thiên Ngọc mới khẽ nói: “Thiên Hi, lên