- Toán đại cương đã xong... Văn Anh... xong nốt... Còn gì không ta?
Ngồi trên giường nằm của phòng kí túc xá nữ, Bội Mễ lẩm bẩm lại xem số bài tập mình đã hoàn thành đủ chưa. Cô là sinh viên năm nhất của Đại học Thành phố- trường Đại học có danh tiếng nhất nước. Lượng học sinh mỗi năm làm hồ sơ đăng kí trường không ít, tỉ lệ chọi cao, không dễ mà vào được. Lâm Bội Mễ may mắn cùng sự nỗ lực đã bước chân vào được ngôi trường Đại học này. Vẫn còn ngồi lầm bẩm thì cô bạn cùng phòng của cô chạy nhanh vào, nói lớn:
- Bội Mễ... Bây giờ vẫn ngồi đây là sao? Không mau đi đăng kí Câu lạc bộ đi...
Kia là Á Tuệ- người bạn từ năm cấp 3 của cô. Cả hai thân như chị em, đi đâu làm gì cũng có nhau. Mối thân tình bạn bè của họ càng nồng thắm khi cả hai cùng đỗ được trường Đại học, học chung khóa và ngành học. Tuy vậy trường yêu cầu mỗi sinh viên trong trường đều phải tham gia ít nhất 1 Câu lạc bộ của trường nhằm đào tạo sinh viên năng nổ, hòa đồng với mọi người. Hôm nay là hạn cuối đăng kí tham gia, Bội Mễ hớ người nói:
- Ờ.. Ừ nhỉ... Chết rồi... Tao phải đăng kí Câu lạc bộ nào đây? Mày vào đâu?
Á Tuệ ngại ngùng quay đi, nũng nịu trả lời:
- Ừ thì... Snowpic- Câu lạc bộ Nhiếp ảnh...
Á Tuệ xinh xắn, hoạt bát nên mới vào Đại học được 1 tháng đã có đàn anh khóa trên để ý. Anh ấy là Ánh Quân- đàn anh khóa 3, trưởng Câu lạc bộ Nhiếp ảnh. Cả hai nhanh chóng hẹn hò, dĩ nhiên lần đăng kí Câu lạc bộ này, Á Tuệ sẽ vào Snowpic dù cô chả thạo về ảnh ọt cho lắm. Bội Mễ đập tay vào trán, chối tỉ nói:
- Ôi những con người có tình yêu...
Nói đoạn cô lại dời phòng, bỏ mặc Á Tuệ vẫn đang tương tư. Chạy đến bảng tin, cô dò tìm các Câu lạc bộ phù hợp với mình. Tuy nhiên đa số lại chốt danh sách thành viên hết rồi, điều này càng làm cô rối bời. Đến cuối cùng, còn Câu lạc bộ hoạt động văn nghệ, ca hát cho trường là chưa chốt thành viên- Câu lạc bộ Kidhigh, trưởng là đàn anh năm 3: Triệu Tử Sâm. Mới vào trường cô cũng đã nghe danh về tên công tử này, đào hoa, nhà giàu và học thức. Tập đoàn Triệu gia nhà anh đã rót vốn đầu tư cho trường Đại học rất nhiều nên anh ta được kiêng nể vài phần. Tử Sâm thuộc dạng ít nói, gương mặt trông khá phong lưu, lãng tử, anh có tài năng là đàn, hát, đôi khi cả nhảy. Bội Mễ mặc kệ, tạm vào Câu lạc bộ Kidhigh vậy. Cô cũng có biết hát, hồi bé được mẹ cho đi học qua lớp thanh nhạc nên có chút tự tin. Ngoài ra cô có thể đánh dương cầm, một đoạn nhạc nho nhỏ nhưng cũng khá hay. Nghĩ đến vậy cô ngay tức khắc đến phòng họp Câu lạc bộ.
Bội Mễ mở cửa bước vào trong, ở đây khá ít con gái, có độ 3-5 người nhưng đều cast vào phần nhạc cụ, những người cast ban Vocalist chủ yếu là các anh trai đã vỡ giọng, chất giọng của họ cực trầm và ấm, cất lên tiếng hát khá mạnh mẽ và có cả dịu dàng nếu cần. Điều này càng làm cô lo lắng, cô không thể vào ban nhạc cụ vì để cast cần mang theo dương cầm hoặc thu trước bài đánh dương cầm của mình ở nhà. Mải mê đống bài tập mà Bội Mễ không chuẩn bị gì hết, đành đánh liều mà hát. Ở trên bục, người ngồi giữa chắc chắn là Triệu Tử Sâm rồi. Nghe đồn đoán miêu tả thì chắc chắn vậy, anh ta từ ban nãy xem phần trình bày của các sinh viên đến cast thì không đổi sắc mặt, lặng lẽ nghe xong phần trình bày, cúi xuống ghi chép gì đó rồi khuôn mặt vẫn lạnh