... 2 năm sau...
Đêm đêm, bên ngoài Thành phố đã yên ắng hơn, ánh đèn đường vẫn sáng rực, Bội Mễ lúc này trên giường đã lục đục tỉnh. Từ hồi chiều về đây làm bữa tối, cô chưa kịp ăn uống gì lại bị anh hành lên hành xuống. Cả người mỏi nhừ, bụng nhỏ xẹp lép đang ọc ọc lên đói. Cô mở mắt ra, cả căn phòng tối mịt, lập lờ sáng sau rèm cửa kính ban công, Bội Mễ quay sang Tử Sâm, có lẽ anh vẫn đang ngủ. Cả người cô bị anh kẹp chặt, không tài nào thoát ra nổi, đành mở miệng khe khẽ:
- Tử Sâm... Dậy đi...
Giọng cô thều thào, cất tiếng lên chỉ sợ anh không nghe rõ. Cổ họng đã buốt lên không nói to nổi, cứ ngỡ đành nằm chịu trận đói, hóa ra Tử Sâm tỉnh ngay. Anh quặn mình, vươn vai ra rồi quay sang ấp chặt cô vào lòng, ma mị nói:
- Mễ Mễ...
Bội Mễ không còn sức bông đùa, hai ngài nhíu lại, môi mọng sưng đỏ vẫn cố chu lên:
- Em đói
Tử Sâm hôn chụt lên đôi môi ấy, nhanh chóng đứng dậy rồi bế cô trên tay, tiến về phòng tắm, nói:
- Bây giờ chúng ta đi tắm.. Xong ra ngoài tôi nấu đồ ăn cho em
Vào trong phòng tắm, bồn nước nóng xả ra, bên trong bồn được lắp hệ thống sục tự động, thả người vào khá dễ chịu. Tử Sâm ngồi đằng sau bóp vai cho Bội Mễ, rồi chuyển qua xoa bóp các cơ cho cô. Cả hai nhanh chóng tắm rửa rồi ra ngoài thay quần áo, bụng Bội Mễ từ nãy đã ục ục kêu đói, Tử Sâm cứ tủm tỉm cười
Ra ngoài phòng bếp, Tử Sâm đặt cô ngồi lên bệ đá, mình thì ra dọn bãi "chiến trường" ban nãy của hai người. Vốn dĩ định ăn mừng Tử Sâm đã tốt nghiệp Đại học, có được tấm bằng cử nhân và sẽ bắt đầu về Tập đoàn làm việc. Cô nổi hứng muốn nấu ăn, ai ngờ lại thành đồ ăn cho anh.
Rau củ quả trên bệ đã bị Bội Mễ lúc nãy quơ tay rơi xuống đất, xoong nồi cô bày ra nấu ăn đang hổ lốn cộng thêm chút dịch thủy vẫn đọng trên sàn.
Anh dọn dẹp mọi thứ khoảng tầm 15 phút, sau đó mới bắt đầu nấu món. Vì đã đêm muộn, thời điểm ăn lúc này không tốt, Tử Sâm chỉ chuẩn bị các món nhẹ, chủ yếu là rau củ salad, một phần cơm gà nhỏ.
Xong xuôi anh bế cô ra bàn ăn, đặt trên đùi mình. Tử Sâm cầm bát cơm gà đã xé thịt, xúc thìa nhỏ đưa lên miệng cô. Bội Mễ ngoan ngoãn ăn nhanh, trông cô be bé ngồi trong lòng Tử Sâm như đứa trẻ. Một lúc sau cái bụng nhỏ có vẻ đã được lấp đầy, khuôn mặt cô tươi tỉnh hơn nhiều. Tử Sâm từ nãy ngồi đút ăn cho cô, thi thoảng cứ nhìn rồi cười, anh chưa ăn gì cả. Bội Mễ cầm lấy quả cà chua bi đỏ mọng, đưa lên miệng anh:
- Ăn đi...
Tử Sâm ánh mắt chăm chăm nhìn vào cô, khuôn miệng từ từ mở ra, hàm răng trắng cắn phập lấy nửa quả. Nước cà chua chảy ra ngoài mép, môi