Sáng thứ 7, Bội Mễ hậm hực đứng ở cổng trường, thực sự không thích thú với chuyến đi này, nhất lại ở trong căn nhà tên Tử Sâm đó. Trong khi cô đang chán nản đứng đây thì Á Tuệ cùng đàn anh người yêu lại vui vẻ đi chơi, xem phim. Tất cả không vì cái miệng nhanh nhảu của Á Tuệ thì Bội Mễ đâu khổ sở như này...
Đoàn xe đưa đón tới, vào bên trong khuôn mặt ai cũng thích thú, mấy đứa sinh viên năm nhất đồng trang lức với cô có cả nét hồi hộp. Bội Mễ nhanh chóng chào mọi người rồi ngồi xuống ghế. Xe bắt đâu lăn bánh về phía Nam thành phố- nơi ngoại thành, ở đó có 1 khu rừng sinh thái tuyệt đẹp...
... 3 tiếng sau...
Xe dừng lại trước một căn nhà to, rộng, lối thiết kế thoáng đãng với ban công mở, rất nhiều cửa sổ trong nhà. Xung quanh căn nhà là các cây rừng mọc xung quanh. Mọi người lần lượt đi xuống hết, Bội Mễ cố ý chần chừ một lúc rồi đi cuối đoàn. Bước vào sân nhà là một lớp gạch lát làm lối đi, xung quanh là cỏ xanh mọc tươi tắn. Tử Sâm đứng ngay ngoài cửa, Bội Mễ thoáng nhìn qua anh ta, không biết có ảo tưởng không nhưng... ánh mắt anh ta đã săm soi cô từ lúc nào. Đoàn đi lần này có khoảng 75 người, tính ra hai người 1 phòng. Thành viên trong Câu lạc bộ đã bắt cặp hết với nhau, còn dư ra mỗi cô. Lí do là vì cô khá trầm tính, không giao du với ai quá thân thiết. Vị trưởng ban Logistic đi đến hỏi thăm:
- Bội Mễ... Em muốn ghép chung với nhóm nữ nào không?
Cô nhẹ nhàng đáp:
- Có thể... Một mình một phòng không ạ?
Cả đám người hơi bất ngờ, đã được bao đi ăn chơi thỏa thích, ở trong căn nhà rộng nghìn mét như vậy, thì cũng nên tự biết ý. Sao còn muốn một mình một phòng? Vị trưởng ban nọ lên tiếng:
- Chuyện này...
Tử Sâm đứng đó bèn lên tiếng:
- Được
Nói rồi anh đi ra lấy thêm 1 chìa khóa phòng, bước đến chỗ Bội Mễ, đặt chìa khóa vào tay cô, ánh mắt duy là nhìn không rời. Bội Mễ nhận chìa khóa phòng xong, vội rụt tay lại, lí nhí nói:
- Cảm ơn
Cả đoàn bắt đầu đi lên tìm phòng cho mình. Vị trưởng ban nọ đuổi theo kịp cô, nói nhỏ:
- Thành viên Bội Mễ... Đợi chút
Cô nán chậm lại một chút, đáp:
- Dạ.. Sao vậy tiền bối?
Anh ta nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Lần sau em không được đòi hỏi như vậy nhé... Cậu Triệu đồng ý đáp ứng nhu cầu của em là một đặc ân lớn đấy. Trước giờ không ai dám lắm nhọt như em đấy...
Bội Mễ cười mỉm, nhẹ nhàng gật đầu. Toàn bộ gian tầng 3 đã kín phòng, cô đi hết các lối hành lang tầng mà chưa tìm được số phòng. Bạo gan, cô tự mình leo lên tầng 4. Căn nhà này đẹp tuyệt, các lối hành lang đều thông qua một lớp cửa kính, bên ngoài là khung cảnh rừng cây bạt ngàn xanh thắm. Sàn được lát toàn bộ băng gỗ mịn, tường ốp đá in hình sang trọng. Lên đến tần 4, ở đây còn đẹp hơn nữa,