Bội Mễ lắc đầu ngoe nguẩy, miệng cố nặn ra chữ vừa giải thích vừa cầu xin:
- Ah...ư..ư..không..phải..mà...chậm...ưm...
Tử Sâm nâng một bên m*ng tròn của cô lên, bàn tay rời eo đánh mạnh liên tiếp vào phần da láng mịn. Tiếng kêu bốp..bốp..., cả vài âm thanh tét nhẹ táp..táp...vang lên, c* v*t cứ thể oai hùng thúc vào trong, không kiêng nể hai bên n*n th*t đang bị nhồi nhét ngậm lấy que kẹo to lớn này. Bội Mễ rướn cổ lên, tay cấu vào nhau, khóc nấc lên thật đáng thương:
- Ư..hư..hức..hức...nga...
Tiếng khóc hòa cùng tiếng rên và nấc ở cổ, miệng bé ngân nga lên một beat nhạc thật vui tai. Tử Sâm dãn cơ mặt ra, có vẻ không còn hằm hằm như ban nãy, nhẹ giọng:
- Đồ hư nhà em...
Anh chịu dừng lại sự luận đ*ng của n*m c*n, kéo cô ngồi dậy trong lòng mình. Bội Mễ tuy không chịu tiếp những cú thúc nhưng bị dựng ngồi thẳng đứng lên côn th*t này thì còn đau hơn gấp bội. Cô ngồi chống gối sang hai bên, nhất quyết không chịu để tư m*t nuốt hết n*m c*n kia, nỉ non:
- Không..không được...to quá...
Tử Sâm không dễ chịu hơn là bao, từng đốt gân nổi gằn lên quanh n*m c*n, thực sự v*t to lớn ấy cần bao chặt ngay lập tức nhưng anh lại không nỡ hành hạ bảo bối, chỉ còn cách dụ dỗ:
- Mễ Mễ ngoan...thả lỏng ra, để anh vào...
Hai bên eo cô bị anh nắm chặt, in cả hình các ngón tay, Tử Sâm dùng lực kéo cô ngồi xuống hẳn sao cho ngậm hết cả cây gậy dài. Bên trên tiếng khóc nức nở của Bội Mễ như đứa trẻ sơ sinh càng khiến anh sắp không kiềm nổi d*c vọng của mình. Mãi cho đến khi vách th*t nộn đã chạm vào hai trái b* của anh, lúc này Tử Sâm mới thoải mái hết nấc. Anh thở phào ra, như trút được gánh nặng. Nguợc lại Bội Mễ đang căng mắt ra kinh sợ, bên dưới sò hu**t như rách ra rồi, c* v*t đâm toàn bộ vào khiến bụng cô hơi lồi lên một chút. Đau nhức, ứ bụng và khó thở, những thứ cô đang cảm nhận ngay lúc này, tay đấm vào lồng ng*c anh một cách yếu ớt, rên:
- Hức hức...bỏ ra...ư..ư..um
Tử Sâm cười tà nhìn vật nhỏ trong lòng, mắt liếc xuống phần bụng đang nhô lên của cô thì trong lòng tự hào về cậu nhỏ hùng vĩ của mình. Anh vân vê xoa lưng cho cô, tà tà nói:
- Khen bảo bối đi...Mễ Mễ..
Đôi mắt cô ngấn lệ nhìn vào anh, mong cầu lấy sự thương cảm, nhưng không, cả khuôn mặt nam nhân trước mặt chỉ hiện rõ hai chữ d*c vọng. Bội Mễ khóc to hơn, nói:
- Hức hức..bỏ ra mà...hức hức...
Tử Sâm thở dài phiền toái, vật nhỏ chỉ luôn khóc và không chịu nghe lời, ánh mắt anh đã gằn nhẹ vài tia đỏ ở lòng trắng. Bên dưới chân hơi nhấc lên khiến n*m c*n từ nãy nằm im bỗng khuấy động trong t* m*t, d*m dịch chảy dọc xuống ghế, lan ra hai bên bắp đùi của nam nhân. Bội Mễ bị kích thích đến đau đớn, t* m*t bị doãng rộng ra rồi lại bị nghịch ngợm tê nhức lên dây thần kinh, cô gục xuống vai anh, tay đưa lên cấu mạnh vào da Tử Sâm. Rốt cuộc là anh cũng phải nương tay, dụ:
- Ngoan...Mễ Mễ