Đến phía con xe đen, Hứa Bình vẫn dáng dấp lăng xăng như trước, nhanh chạy ra mở cửa xe, mắt liếc hướng vào trong ghế, nói:
- Bội Mễ.. Vào đi...
Cô gượng cười, cẩn trọng ngồi xuống, tay toan cài dây an toàn thì đã thấy dáng người to lớn của nam nhân trùm vào trước mặt, Hứa Bình với lấy dây cài vào cho cô, cả hai ở khoảng cách thật gần.
Cài dây xong hai người chạm mắt nhau, ánh mắt Hứa Bình nhìn cô không rời, lại ở sát như vậy tưởng chuẩn bị hôn. Bội Mễ ngay lập tức quay mặt đi, lạnh giọng:
- Đi thôi... Mọi người cũng sắp tới nơi rồi
Hứa Bình thu lại mình, gật gù rồi chạy sang phía ghế lái. Vẫn có chút ngập ngừng, ngàn điều muốn bày tỏ với nữ nhân cạnh mình
Trên xe cả hai không ai nói điều gì, không khí vô cùng ngột ngạt. Bội Mễ thì liếc ra ngoài ngắm cảnh trên đường. Hứa Bình vừa lái xe, vừa thi thoảng liếc sang rồi cũng là anh không đủ kiên nhẫn mà im lặng, đành lên tiếng:
- Ngày mai anh sẽ không tới công ty... Có lẽ sẽ đi làm một số việc chuẩn bị để về trụ sở... Hôm nay, ngày cuối anh được gặp em rồi.. Bội Mễ
Cô quay đầu về hướng anh, ánh mắt nhẹ nhàng ngước nhìn Hứa Bình đang tập trung lái xe, đầu gật gù nhưng chưa đáp lại điều gì. Hứa Bình nói tiếp:
- Hầy... Được chở em đi lần cuối, cũng vừa vui vừa tiếc nuối... Coi như là một kỉ niệm
Cô vội nói:
- Anh có biết... Kỉ niệm là thứ giết chết con người ta không?
Khuôn mặt có chút hào hứng của Hứa Bình liền hạ sắc, anh quay lại nhìn cô với vẻ bất ngờ, rồi ậm ừ đáp:
- À haha... Chỉ là lưu giữ kỉ niệm tốt đẹp thôi... Anh cũng rất nhớ tất cả mọi người trong công ty...
Cô quay lại mắt nhìn ra ngoài, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, trong đầu toàn ý nghĩ rạch ròi, chỉ cần cô nhún lòng một chút, đảm bảo không thoát ra mối quan hệ này, lại để Hứa Bình lún sâu ảo tưởng. Anh là một chàng trai tốt, có sự nghiệp, bản tính thiện và biết quan tâm, xứng đáng với người con gái khác, không phải Bội Mễ cô
Không gian trong xe lại trở nên tĩnh lặng, đi qua đoạn đường vắng xe, duy thấy một chiếc xe đen của cả hai đang đi càng gia tăng sự cô đơn. Bội Mễ khẽ thở dài, chần chừ rồi lên tiếng:
- Ngày kia anh bay chuyến mấy giờ?
Hứa Bình nhoẻn cười, đáp:
- Chuyến bay sáng sớm, độ 7 giờ...
Cô gật gù, khuôn mặt giãn ra, nói tiếp:
- Vậy... Vị trí của anh tại công ty sẽ là ai vậy?
Hứa Bình nghĩ ngợi rồi đáp:
- Anh cũng không rõ... Sẽ lại là một người khác bên Tập đoàn cử về...
Cô bặm môi, cúi mặt xuống, hai tay bấu lấy chân váy. Chưa bao giờ rơi vào trạng thái kiệm lời, bí ý nói như lúc này. Bội Mễ đặt ra những câu hỏi vu vơ, anh thì trả lời theo bản năng. Cả hai biết rõ được đối phương gượng ép và ngượng ngùng.
Cuối cùng cũng đến nhà hàng, cô tự động mở cửa xe, bước vào thẳng bên trong. Hứa Bình nhìn theo dáng cô đi, rồi thu lại tầm mắt lái xe ra bãi gửi.
Mọi người tập trung bên trong, ai cũng yên vị, cô nhanh chóng ngồi xuống, theo sau là nam nhân đó cũng vào tới nơi.
Ai