Qua 1 tuần làm việc, cô được biết Duẫn Gia Chi năm nay đã ngoài 30, độ tuổi này vẫn chưa có gia đình, chỉ tập trung vào sự nghiệp. Trong cách làm việc, chị ấy khá nhanh nhẹn, dễ hòa đồng với mọi người, nét mặt luôn tươi cười. Bội Mễ cũng dần thích nghi, vẫn tự vấn bản thân tại sao lại chưa có chút thiện cảm với vị Tổng Giám đốc mới.
Mọi việc vẫn bình yên cho đến lúc...
Chiều đó Tử Sâm đứng đợi dưới sảnh, lười nhác dựa vào cửa xe, liếc nhìn xung quanh. Bội Mễ vừa bước ra thang máy, vẻ mặt tươi cười rồi bước đến chỗ anh. Bỗng từ đâu Gia Chi chạy ra, ôm trầm lấy Tử Sâm, nói lớn:
- A ha... Tử Sâm à, lâu lắm mới gặp...
Bội Mễ thoáng nét bất ngờ, bước chân ngập ngừng đi lại chỗ hai người. Về phần Tử Sâm, anh đơ một chút rồi nhanh chóng ẩn người trước mặt ra, tay đưa lên chỉnh lại âu phục.
Vẻ mặt Gia Chi có trùng xuống, nhanh chóng lấy lại sắc thái, cười tươi:
- Ha ha, thằng bé giờ lớn tướng... Càng ngày càng mê chứ...
Hai tay Gia Chi đưa lên véo má Tử Sâm, cơ thể đứng lại gần cọ xát vào. Bội Mễ đứng chôn chân yên đó, đợi xem phản ứng của nam nhân
Tử Sâm giữ chặt lấy cổ tay của Gia Chi, ánh mắt bắt đầu lầm lì, miệng nhả chữ:
- Ai?
Dường như đang tức giận và có chút kìm nén, ánh mắt cho đến lời nói của nam nhân như muốn giết chết đối phương. Gia Chi ngập ngừng rụt tay lại, bắt đầu ậm ừ giải thích:
- À ừm... Chị là Duẫn Gia Chi... Ngày xưa chị là hàng xóm của nhóc, hai gia đình cũng thân... Sau đó thì gia đình chị chuyển nhà, nhóc không nhớ sao?
Tử Sâm nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn rồi liếc sang Bội Mễ, nói lớn:
- Em còn đứng đó sao, không mau lên xe...
Bội Mễ bị nhắc vậy, chân nhấc lên tiến về phía hai người, khuôn mặt không biểu lộ sắc thái. Gia Chi quay đầu lại, nhìn cô rồi hỏi:
- Đây... Đây là...
Bội Mễ cố rặn ra một nụ cười thiện cảm, đanh giọng:
- Tôi là người yêu của Tử Sâm
Nét mặt ả méo xệch, mắt đảo liếc xuống đất. Tử Sâm đưa tay vắt lên vai cô, kéo lại vào lòng mình ôm ấp. Anh mở cửa xe cho Bội Mễ, nhỏ nhẹ:
- Lên xe đi
Xong xuôi lại cúi xuống cài dây an toàn cho cô, mình cũng vào chỗ. Trước khi đi, Tử Sâm hạ cửa kính xe xuống, nhắc:
- Tạm thời tôi không biết chị là ai, quan hệ với tôi như nào... Lần sau đừng tự tiện như thế...
Nói rồi anh kéo cửa kính lại, con xe nhanh chóng rì ga vun vút trên đường. Gia Chi mắt nhìn theo, bên dưới tay nắm quận chặt lại.
Trên xe không khí im lặng, Bội Mễ khoanh tay trước ngực, quay đầu nghiêng nhìn ra ngoài. Tử Sâm thi thoảng liếc cô, nói:
- Hôm nay em thích ăn món gì? Tối anh nấu...
Cô thở một hơi nặng