Giới thiệu xong, cô ngửng lên nhìn hai người họ, trong lồng ngực đang hồi hộp vang tiếng đập của tim như trống. Bội Mễ nhẹ nhàng nở ra một nụ cười trìu mến, khuôn mặt khả ái nhìn cha mẹ anh.
Ông bà Triệu bước xuống dưới thềm, lại gần chỗ Tử Sâm và cô. Bà Triệu ngắm nghía một chút, khuôn mặt giãn ra chào đón:
- Chào cháu... Gia đình ta hôm nay rất vui khi cháu tới
Giọng nói Bà Triệu tỏa ra đầy khí chất, có nhẹ nhàng và thanh thanh. Ông Triệu ánh mắt thâm sâu nhìn cô, có chút dò xét rồi nói:
- Hai đứa vào nhà đi
Bên trong tòa biệt thự này, sàn được lát đá hoa sứ, có những cột đỡ to, sơn vàng sừng sững trong nhà. Diện tích rộng vô kể, đi một chút lại gặp người làm ở đây, mãi cho đến khu bếp ăn, một bàn thịnh soạn đã bày ra đủ. Bên trong mùi nức lên, một vị đầu bếp vẫn đang tiếp tục làm món.
Tử Sâm đi lại lấy ghế kéo ra cho cô ngồi, ân cần giới thiệu qua mọi thứ một chút. Trên bàn bày ra không chỉ đồ ăn mà còn dao nĩa các loại, mỗi món ăn khác nhau sẽ là một loại dao nĩa khác. Mở đầu là lót bụng bằng món soup, sẽ dùng một chiếc thìa vát tròn, mảnh. Bội Mễ đưa tay ra lấy thìa, cầm lên, toan đưa lên miệng thì giọng bà Triệu vang lên, nhắc nhớ:
- Cháu cầm vậy là sai cách rồi... Hãy cầm thìa ăn soup bằng cách đặt phần tay cầm thìa lên ngón giữa và ngón tay cái
Cô đang cầm thìa ở ngón trỏ và ngón cái, bàn tay bà Triệu đưa ra chỉnh lạo cho cô, nhẹ nhàng uốn nắn và nói tiếp:
- Vậy mới đúng
Cô gật đầu, đáp:
- Dạ vâng ạ
Bà Triệu quay ra thưởng thức món soup vô cùng sang trọng, chỉ múc soup 2/3 thìa, múc từ ngoài vào trong lòng bát, đưa lên miệng rồi nuốt từ từ. Xong bà quay ra nhìn cô, tiếp tục đáp:
- Triệu gia được danh xưng là một tập đoàn và là một gia tộc hưng thịnh từ xưa... Đều có nền tảng. Ngay từ khi sinh ra, mỗi thành viên thế hệ của gia đình luôn được luyện những kĩ năng thật nghiêm chỉnh. Chúng ta phải dự các bữa tiệc lớn nhỏ, tiếp xúc với những thành phần trong giới thượng lưu và các ông lớn khác... Vì vậy để là một thành viên của Triệu gia, không được phép sơ suất trong những kĩ năng mềm này
Triệu Lâm nghe xong cũng đổ mồ hôi hột, anh khẽ đánh động:
- Mẹ à...
Bội Mễ ngồi nghe đơ ra từ nãy, bây giờ mới hoàn hồn, cô lễ phép đáp:
- Dạ vâng, cháu hiểu thưa bác... Cháu sẽ cố gắng hết sức
Bà Triệu đưa tay nắm lấy tay cô, ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng:
- Đừng làm ta thất vọng, Bội Mễ
Bữa tối cũng hoàn thành, mọi người nói chuyện một lúc rồi cũng đến giờ ra về. Trước khi ra xe, bà Triệu có nhắc:
- Hôm nào đó, gần thôi... Ta sẽ mời hai đứa về dùng bữa tiếp
Cô gật đầu cúi