Ngay lập tức bên khóe môi Gia Chi nhếch lên, ả hạ giọng:
- Tốt..
Bội Mễ cúi chào rồi rời phòng, tuy nhiên cánh cửa phòng cô không đóng hẳn, cố để hờ rồi giả vờ bắt máy gọi điện, giọng nói bồn chồn:
- Alo, Tử Sâm à... Chắc buổi hẹn tối nay phải hoãn rồi...
Cô ngừng lại một lúc rồi tự nói:
- Sao? Ba mẹ anh ghét việc hủy hẹn lắm ư? Hic, em... em thật sự không cố ý...
Giọng cô nhỏ dần rồi rời đi về văn phòng. Sở dĩ cô làm vậy vì cố ý để vị Tổng Giám đốc kia nghe rõ. Cuộc điện thoại vừa rồi chỉ là tự biên tự diễn mà thôi
Bên trong Gia Chi vểnh tai lên, lòng thầm mừng vì nghe được đoạn hội thoại này, rồi dựa mình ngồi xuống ghế nhàn nhã, thi thoảng cười thầm. Mới phá được bữa ăn tối, Gia Chi đã mừng quýnh lên, thật ra, tất cả chỉ là một vở kịch nhỏ
Cô về đến văn phòng, ngồi xuống ghế rồi mở máy ra nhắn tin cho Tử Sâm:
- Em tăng ca, tối nay anh hẵng đón
Bên kia cũng nhanh chóng hồi đáp:
- Ha ha được, đồ ranh mãnh nhà em
Chuyện là...
Ngay lúc cô vừa kết thúc cuộc gọi điện với Tử Sâm, trở về tiếp tục làm việc. Chị Lý bỗng đi vào với tâm thế hơi hốt hoảng, miệng lẩm bẩm:
- Ôi trời ơi
Bội Mễ thấy lạ, hỏi han:
- Chị... Có chuyện gì sao?
Chị Lý ra vẻ bí ẩn, nhìn xung quanh rồi nói thầm thì:
- Lúc nãy đi trên hành lang, lúc qua chỗ tường rẽ chị thấy mày... Định gọi ới lại đợi chị đi cùng, nhưng bắt gặp Tổng Giám đốc
Cô hiếu kì, hỏi:
- Rồi sao? Chuyện gì tiếp theo nữa?
Chị Lý nói nhỏ:
- Không hiểu vị ấy gặp chuyện gì, cứ núp núp ở tường đó, rồi liếc lên phía hành lang mày đi, khuôn mặt cau có vẻ giận dữ, tay cuộn chặt đấm vào tường... Như vừa bị chọc tức nên cáu ấy... Mà sếp cáu, nhân viên ở đó kiểu gì sẽ bị "giận cá chém thớt"... Thế là chị mày lại hớt hải đi đường vòng rồi mới về
Bội Mễ nghe xong, gật gù rồi vẻ mặt toan tính, ngay lạp tức vớ lấy điện thoại, nhắn tin cho anh:
- Anh hẹn ba mẹ tối hôm sau nhé... Và từ giờ có gì liên lạc đừng gọi điện, nhắn tin cho em
Vậy là lúc ấy cô đã nghĩ đúng, sự đa nghi về hành động của Gia Chi nên Bội Mễ quyết định sẽ về ăn bữa tối với ông bà Triệu hôm sau. Tối đó cô cũng kể lí do cho Tử Sâm, anh cũng thoáng bất ngờ
Bây giờ cô giãn cơ mặt ra, chuẩn bị tài liệu hồ sơ để trực tối, trong lòng lâng lâng vui vì đã may mắn thoát được kiểu xỏ lá này của Gia Chi. Nếu không chắc chắn sẽ rất thảm, đã lên hẹn mà lại dời lịch phút chót thì thật là mất điểm quá...
Chị Lý thấy cô ngẩn người thì quan tâm, hỏi:
- Này... Vui gì thế?