Gia Chi cụp máy xuống, tay đưa lên miệng cắn móng lộ rõ vẻ bối rối, lo lắng hiện rõ. Giao dịch của ả và Chủ tịch Trường Lam là để cho phía đối thủ thắng, đổi lại ả muốn nhờ giao dịch này, mượn tay Trường Lam để hại chết Bội Mễ. Chính vì vậy càng thôi thúc Gia Chi khát khao kế hoạch này thành công hơn bao giờ hết.
Chuyện tối hôm đó...
Tử Sâm và Bội Mễ đã hẹn nhau đến nhà hàng sang trọng đó, trong khi anh ra quầy xác nhận trước, Bội Mễ vào nhà vệ sinh nhưng lại thấy ngay Gia Chi vừa ra. Cô tò mò, ngập ngừng mà đi theo, cho đến khi thấy Gia Chi lại ngồi cùng bàn với chủ tịch tập đoàn Trường Lam. Lòng Bội Mễ nóng lên hơn bao giờ hết, chắc chắn có uẩn khúc gì, cô mon men lại gần phía cửa phòng, bật máy điện thoại lên ghi hình cuộc trò chuyện.
Từng lời thâm độc ý đồ của Gia Chi được chính miệng ả nói ra, Chỉ tịch Trường ngà ngà gật đầu đồng ý. Đoạn giao dịch, Gia Chi nói:
- Ngài nói vậy, thì tôi xin trình bày... Khu đất đó, nếu ngài muốn...Duẫn Gia Chi này sẽ giúp ngài có được
Vẻ mặt ông Trường hơi bất ngờ, đáp:
- Ha ha chuyện gì đây chứ?
Sau cùng Gia Chi đanh giọng:
- Tôi sẽ giúp tập đoàn ngài có được dự án thầu khu đất phía Nam của Chính phủ. Chỉ với một điều kiện, ngài giúp tôi... loại bỏ được con kì đà..
Chủ tịch Trường châm một điếu thuốc, phả khói ra mù mịt căn phòng rồi nói:
- Ai?
Gia Chi lấy ra một xấp ảnh, đặt lên bàn rồi để ông Trường xem qua. Vẻ mặt ông ta nhíu lại, nhìn đi nhìn lại:
- Cô gái này... Thật quen..
Ả ngồi cười toáng lên, khinh khỉnh:
- Không quen sao được... Lâm Bội Mễ- bạn gái hiện tại của Phó Chủ tịch Triệu gia- Triệu Tử Sâm
Trường Lam giật bắn, ném vội xấp ảnh ra, run run:
- Duẫn tổng... Cô đang đùa tôi sao? Kể từ xưa đến nay chưa một ai dám động vào Triệu gia.. Những kẻ cố tấn công hay gây hấn đều có kết cục thảm hại
Gia Chi nhăn mặt, thét:
- Là cái thá gì chứ? Ngài nghe tôi nói, một khi ngài có được khu đất này, lợi nhuận sẽ thu về gấp 3 gấp 5 hay 10 lần vốn ban đầu, khi ấy nếu tận dụng công tác truyền thông, tập đoàn Trường Lam có thể thoải mái mà so với Triệu gia... Lúc ấy ngài sợ cái gì nữa?
Ông Trường nghĩ đến những lợi ích, bắt đầu có những suy nghĩ hồ đồ dần. Cái vị trí độc tôn của các tập đoàn, bao thế hệ chưa ai phá được cái tên Triệu gia. Mơ ước thống trị, lăm le soán lấy vị trí của Triệu gia khiến ông mở miệng lắp bắp:
- Tôi.. Tôi phải làm gì với cô gái này?
Gia Chi đi lại cọ xát người vào Chủ tịch Trường, bàn tay mân mê sờ lên áo vest, đưa môi cọ cọ xuống dái tai ông, thỏ thẻ:
- Ngài đang có nước đi đúng, chủ tịch Trường ạ
Ả lấy ra một bức ảnh Bội Mễ, ánh mắt gằn vào nói:
- Tôi muốn ngay khi thắng thầu, lập tức con ả này phải bị dầm chết thì thôi... Chưa hết, ngày khởi công xây dựng dự án, ngài nghĩ sao nếu đem xác người phụ nữ của Phó Chủ tịch Triệu đã hóa tro, rải xuống cùng lớp đất thi công... Như vậy thì sẽ vô cùng phát tài đây...
Ông Trường hằm hè cười, ngà ngà:
- Lòng dạ đàn bà... Ha ha...
Bội Mễ thu ngay máy quay lại, rón rén bước đi khỏi khu vực đó. Trên mặt đầm đìa mồ hôi hột, hai ánh mắt bệch ra, trong đầu vẫn vang vảng về kế hoạch hãm hại cô của Gia Chi. Tiếng Tử Sâm vang lên gọi từ xa:
- Bội Mễ.. Bội Mễ..
Cô vẫn không nghe gì, ù tai trước mọi thứ. Tử Sâm chạy lại hỏi:
- Em đi đâu lâu thế? Anh đã tìm em mãi...
Anh đưa lên cầm bàn tay của cô, chúng lạnh toát và vẫn đang run khiến Tử Sâm không khỏi giật mình. Nam nhân đưa tay sờ lên khuôn mặt như