Đêm đã khuya, Sở quận vương đứng ở cửa cung chờ rất lâu nhưng vẫn không thấy Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ đi ra, thừa dịp cửa cung còn chưa đóng hắn liền dẫn theo Sở vương phi xoay người lên xe ngựa rời đi. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ phải đi chung một chiếc xe.
Đông Nhi vốn luôn theo hầu Lượng Vũ nhưng lúc nãy nàng bị Sở vương phi kêu ra xe ngựa hầu hạ nên thành ra trên xe chỉ có hai người các nàng - Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ. Không khí bên trong xe ngựa thập phần ngột ngạt khó xử. Từ lúc ra khỏi hoàng cung, trong xe ngựa vẫn giữ nguyên một bầu không khí yên lặng, không ai nói chuyện với ai câu nào, mà việc này làm cho một người hiếu động như Nguyệt Hiểu có chút không quen.
"Ta nói... Quận chúa..." Ta có thể ngồi gần ngươi không?
Nguyệt Hiểu đưa mắt nhìn về phía Lượng Vũ đang ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần, nàng muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí ảm đạm lúc này nhưng nàng không dám nói lớn. Thanh âm có phần nhỏ nên hình như Lượng Vũ không nghe nàng nói gì. Mà nếu thật sự là như vậy nàng cũng không dám nói lớn, nàng rất sợ Lượng Vũ nổi giận. Khi đó không biết quận chúa sẽ phạt nàng quỳ đến bao giờ nữa đây.
"Ngươi nói cái gì?" Đôi chân mày thanh tú của Lượng Vũ nhíu lại, trong đầu nàng nghĩ tại sao lúc nào nói chuyện với nàng tên này cũng ấp a ấp úng, nhút nhát sợ chuyện, thật không giống vừa rồi uy phong lẫm liệt mà giáo huấn Hoắc Trục Nhật. Đúng là cùng vừa rồi một trời một vực mà, trên đời lại có người có thế thay đổi nhanh đến thế sao?
Nguyệt Hiểu nhìn chằm chằm Lượng Vũ, chắc chắn nàng ta đã chú ý đến sự tồn tại của nàng, vì vậy từ từ đến gần Lượng Vũ: "Quận chúa ~ "
Còn chưa để cho Nguyệt Hiểu nói xong câu nói của mình thì đã bị Lượng Vũ ngăn lại: "Nói gì thì nói đi, làm gì phải thân cận với ta quá vậy, ngươi muốn làm gì chứ?" Lượng Vũ từ từ mở ra đôi mắt đẹp long lanh của nàng, cũng vì vậy mà tự nhiên nhìn thấy khoảng cách giữa Nguyệt Hiểu và nàng chỉ còn chừng một cánh tay. Khoảng cách gần như vậy làm cho Lượng Vũ có chút không quen, từ trước đến nay nàng không thích bị người khác thân cận, dù là người thân thì cũng giữ một khoảng cách nhất định, mà nàng và Nguyệt Hiểu lúc này thì...
Nguyệt Hiểu có chút xấu hổ mà nở nụ cười, tự nhiên nàng cũng biết thân biết phận mà lui về chỗ cũ. Nàng biết Lượng Vũ không thích nàng lại gần nàng ta nhưng đâu phải nàng muốn đâu chứ, chuyện gì cũng có nguyên do của nó mà. Chính là nguyên do của việc này Nguyệt Hiểu làm sao có thể nói cho Lượng Vũ biết được, nàng sợ, nhưng lại sợ Lượng Vũ khinh thường nàng hơn. Khi còn bé nàng được nghe rất nhiều chuyện ma quỷ hại người lại hay bị Dạ Hiểu lấy ra hù dọa. Lúc này đây giữa đêm khuya thanh tĩnh, xung quanh lại không có người lai vãng, thử hỏi làm sao nàng không sợ cơ chứ, nàng sợ ma...
Tuy nói bình thường không làm chuyện xấu nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Nhưng nàng cũng không phải người tốt lành gì, vẫn nịnh trên đè dưới, nếu có dịp thị phi vẫn bỏ thêm dầu vào lửa, vậy nên vẫn cứ có cái cảm giác run rẩy, rất sợ ma quỷ! Nhưng Nguyệt Hiểu đâu biết vừa trả lời nàng xong Lượng Vũ cũng chẳng thèm để ý nàng làm gì, nhìn bộ dạng của Nguyệt Hiểu lúc này Lượng Vũ đương nhiên biết nàng sợ gì.
Nhưng thật sự Lượng Vũ không rảnh rỗi để nói rõ với Nguyệt Hiểu, nàng còn đang suy nghĩ về mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm nay. Không hiểu sao hôm nay lại có nhiều chuyện thế này, tất cả cứ rối rắm cả lên làm cho nàng không biết phải đối mặt với Nguyệt Hiểu thế nào. Để cho một mình Nguyệt Hiểu trên xe ngựa rộng lớn, yên lặng ngồi niệm tâm kinh, bái trời phật thì trời phật mới phù hộ!
-----------------------------------------------------------------------------
Phút chốc, phát sinh dị biến!
Trầm Lượng Vũ lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, tay phải nhanh chóng rút ra nhuyễn kiếm quấn trong thắt lưng, tay trái lôi kéo Nguyệt Hiểu thi triển khinh công phá tan đỉnh xe ngựa mà nhảy ra ngoài, cũng nhờ đó mà hai người các nàng mới tránh thoát vô số ám khí.
Lúc này Nguyệt Hiểu còn đang không biết xảy ra chuyện gì, đợi cho nàng có chút hiểu rõ thì đã bị Lượng Vũ lôi kéo nhảy ra bên ngoài xe ngựa. Trong lúc nhất thời thân mình cách mặt đất vài mét làm cho nàng sợ đến chết khiếp, chỉ biết nắm chặt thắt lưng của Lượng Vũ không dám nhúc nhích, nàng sợ rằng chỉ cần chính mình động đậy một chút thôi thì sẽ rơi xuống tan xác.
Mặc dù trên người phải kéo theo Nguyệt Hiểu, chịu thêm một phần trọng lượng cực đại nhưng tư thế của