"Kiếp trước nợ tình kiếp này trả, nhân gian tất nhiên là hữu tình." Đây là lời nói mà lần thứ hai gặp lại sư phụ đã nói với nàng. Nàng vẫn biết kiếp trước chính mình thiếu người đó một phần tình cảm, kiếp này nhất định phải trả lại cho chủ nợ. Nhưng ngay từ lúc ban đầu nàng đã không tin, nàng không muốn tin cái nhân quả luân hồi, kiếp trước nợ kiếp này trả.
Nhưng nàng hiểu rõ rồi, nàng hiểu rõ tình cảm của mình đối với Nguyệt Hiểu đã không còn là cái gọi là trả một phần ân tình nữa mà là... là thích... hay là yêu... yêu đến khắc cốt ghi tâm. Nàng cũng không biết nữa, nàng thật sự không biết.
Mà cũng vì vậy nên từ lúc nghe tin báo mọi chuyện ở Doanh Châu, nàng cũng không suy nghĩ đắn đo điều gì liền giục ngựa chạy đi. Nàng hối hận, hối hận tại sao ngày ấy lại để hắn rời xa nàng, nàng sợ, sợ chính mình đến chậm một bước thì Nguyệt Hiểu của nàng sẽ xảy ra chuyện. Làm sao đây lại là tác phong của Thần Hi quận chúa được chứ, tuyệt đối không có khả năng phát sinh chuyện này nhưng đơn giản chỉ là Phong Nguyệt Hiểu từ lâu đã là tử huyệt của nàng!
Bất cứ chuyện gì dính đến Nguyệt Hiểu, nàng thật không có tâm tình mà chín chắn suy nghĩ, càng không đủ bình tĩnh mà chờ đợi. "Các ngươi là thổ phỉ nhưng cũng nên biết, giết chết mệnh quan triều đình là tội chết!" Bạch y mỹ nữ dung nhan phong hoa tuyệt đại tự nhiên cũng khiến cho đám thổ phỉ chú ý.
"Đàn bà thối, ở đây đến phiên ngươi nói hay sao? Còn chưa cút..." Đại hán thứ nhất tay cầm đại đao, khẩu xuất cuồng ngôn nhưng lập tức bị Lượng Vũ bắn chết.
"Vô tri, chết chưa hết tội!" Đối mặt với địch nhân, Lượng Vũ hạ thủ không chút nào nương tay. Khuôn mặt nàng giờ đây như băng lãnh ngàn năm, lạnh lẽo uy nghi. Mà điểm này cũng khiến cho đám thổ phỉ không hết kinh hãi, chỉ là một nữ nhi mà giết ngươi không chớp mắt. Còn lời nói của nàng cũng khiến bọn hắn khiếp sợ, là nàng cao ngạo hay bọn chúng bất tài.
"Người đến là người phương nào?" Tên đầu lĩnh lên tiếng hỏi, hắn thấy ánh mắt của Lượng Vũ kiên định, bộ dáng uy nghiêm cũng thu ý hồi khinh miệt.
Lượng Vũ vứt cung tiễn cầm trong tay cho tùy tùng: "Thần Hi quận chúa, Trầm Lượng Vũ." Đại danh của Thần Hi quận chúa thế nhân không người không biết, làm sao mà đám thổ phỉ này lại không biết chứ, một lời nói ra nhẹ như gió nhưng trong tai bọn chúng lại như sét đánh ngang, trong lòng run rẩy không thôi.
"Quận chúa, không bằng chúng ta thương lượng một chút, ngươi nói có được hay không?!" Tên đầu lĩnh đám thổ phỉ muốn cứu huynh đệ của mình, hắn biết bọn hắn không phải là đối thủ của nàng, cho nên mới muốn tìm một con đường sống.
Lượng Vũ cười lạnh một tiếng: "Các ngươi đã ngộ sát mệnh quan triều đình còn muốn